vặn bù đắp với Mẫn Vân Ảnh này?
Giống như tổ mẫu nói, cho dù là mẹ kế hay là mấy người thím, cũng
không thể một lòng một dạ gánh vác trách nhiệm nặng nề cho Thẩm gia.
Nếu bọn họ không được, như vậy tất nhiên là Thẩm gia cần một vị chủ mẫu
vô cùng giỏi giang có thể lo liệu việc nhà.
Nếu như Mẫn Vân Ảnh là người giỏi giang, sợ là cũng có chút giúp đỡ
trên công vụ của ca ca, nghĩ tới đây, cuối cùng thì Tịch Nguyệt thở phào
nhẹ nhõm.
Vốn tưởng rằng chỉ là những thứ này, cũng không muốn Xảo Ninh tiếp
tục mở miệng.
"Chủ tử, Đông gia nói, chuyện lần trước mà ngài hỏi thăm, có chút manh
mối."
Tịch Nguyệt ngẩn ra, nghĩ đến chuyện trước kia, hỏi "Có phải là chuyện
của Chu Vũ Ngưng?"
Xảo Ninh gật đầu: "Đúng vậy."
Tịch Nguyệt ngồi thẳng người, chăm chú nhìn Xảo Ninh, mặc dù trong
lòng đã mơ hồ có chút suy đoán, nhưng tóm lại vẫn là suy đoán.
"Đông gia nói, Lệ tần cam tâm vì Lục vương gia."
Trong lòng Tịch Nguyệt run lên, thật sự là như thế, cho dù là trong lòng
có chút nghi ngờ, biết chính xác tin tức này, trong lòng vẫn có thật nhiều
gợn sóng.
"Vậy tại sao nàng ta phải vào cung?"
Tịch Nguyệt biết, nếu như không phải là điều tra vô cùng kỹ càng, cữu
cữu tuyệt đối sẽ không bảo Xảo Ninh vào cung nói những thứ này với