Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, mới mở miệng: “Thật ra thì trẻ con đều
rất hi vọng người thân quan tâm nhiều hơn. Cũng hi vọng mọi người đều
cưng mình, thích mình.”
Thái hậu nhìn vẻ mặt của Tịch Nguyệt, mỉm cười.
“Ngươi rất hiểu. Muội muội ngươi cũng như vậy?”
Tịch Nguyệt lắc đầu.
“Muội muội của ta tương đối ngoan.”
Thái hậu thu hồi khuôn mặt tươi cười: “Ý của ngươi là Vũ Nhi không
ngoan?”
Dĩ nhiên, không có ai hi vọng người khác nói đứa bé nhà mình không
tốt, mặc dù là nói thật.
“Không phải. Làm sao đại hoàng tử và muội muội của ta có thể như
nhau, chỉ nhìn hoàn cảnh một cách đơn thuần, cũng có khác biệt trời vực.
Kết cấu gia đình của Thẩm gia cũng không phức tạp, tổ mẫu cũng chỉ quản
lý nội viện của Thẩm gia. Muội muội có tổ mẫu che chở, bởi vì phụ thân
không thích Nhất Nhất, mẹ kế lại biểu hiện hiền huệ, đối với muội muội
cũng coi như không tệ. Về phần ba phòng của chi thứ hai, mặc dù cũng có
tranh chấp nhỏ, nhưng chỉ nhìn phân thượng của tổ mẫu, cũng sẽ không lấy
muội muội của ta làm bè.”
Tịch Nguyệt cẩn thận phân tích: “Mà hoàn cảnh của Đại hoàng tử không
phải như vậy, hoàn cảnh trong cung này phức tạp hơn ngàn vạn lần so với
Thẩm gia. Thái hậu lại cũng không có nhiều thời gian làm bạn với hắn.
Trong thâm cung này, hắn lại không dám tin tưởng người khác, khó tránh
khỏi suy nghĩ quá nhiều, vốn là tuổi còn nhỏ, lại suy nghĩ quá nhiều, tất
nhiên thân thể không thể tiêu thụ.”