Antonov to và ngọt ngào. Chúng thật lớn, mọng nước và ngon lành. Tại sao
tôi lại có giấc mơ như thế nhỉ?
Mùng 1 tháng Mười
Bọn Đức đã vượt qua Pushkin và đang tiến tới Pulkovo. Trạm thiên văn
Pulkovo đang bốc cháy. Trong suốt nhiều ngày trời bọn chúng tấn công
Leningrad bằng đại bác tầm xa.
Sáng nay chúng tôi được chứng kiến cuộc hành hình những kẻ đào ngũ tại
khu nhà máy bỏ hoang gần Đại học Bách Khoa. Vụ xử được thực hiện như
một lời răn đe dành cho chúng tôi. Chúng tôi đứng thành hàng để quan sát
vụ hành hình cho rõ hơn. Có ba kẻ đào ngũ, tất cả đều là thành viên một tổ
lái tăng trong đại đội chúng tôi. Hai người trong bọn họ đội pilotka (mũ vải
quân đội - James Quinn) và người còn lại đội chiếc mũ của lính xe tăng. Cả
ba đều lộ vẻ đờ đẫn trên khuôn mặt. Có lẽ họ đã nói xong lời vĩnh biệt với
cuộc đời. Họ bị cởi bỏ quần áo và đứng trong tuyết với độc đồ lót của
mình. Đó là đợt tuyết sớm trong năm nay. Họ đứng đó, chờ một huyệt mộ
đang được đào ngay cạnh họ. Họ đã chạy khỏi mặt trận, bỏ lại xe tăng của
mình.
Tiểu đội hành quyết tới dàn ra phía trước mặt họ. Người lính đội chiếc mũ
lính tăng lấy tay mình che mắt lại. Người ta bước tới gần và kéo tay anh ta
xuống. “Bắn vào bọn phản bội tổ quốc,” người sĩ quan chỉ huy hô to. Máu
vọt ra từ mặt họ và tất cả bọn họ ngã xuống. Có hai người vẫn còn động
đậy. Một sĩ quan NKVD bước tới và bắn vào đầu hai người đó bằng khẩu
súng lục của mình.
Quân thù đã xuất hiện ở Ligovo, cửa ngõ thành phố Leningrad. Pháo kích
đã trở nên quen thuộc tới nỗi không ai thèm chạy tới hầm trú ẩn để tránh
nữa. Khi tiếng còi báo động không kích cất lên, một lần nữa rất khó mà bắt
được binh lính của tôi vào trú trong chiến hào. Tất cả nhân viên của bộ chỉ
huy đều được phát một phiếu thực phẩm để tới ăn tại căn tin chỗ chúng tôi.