Tôi tới gặp người đại uý có tác phong lôi thôi, hy vọng anh ta có thể giúp
mình. Phía trước hầm trú ẩn của anh ta, một người lính gác đang hơ tay
mình trên một chiếc lò cá nhân, đang hừng hực đốt cháy những cành củi
khô. Đột nhiên lũ ishak bắt đầu rú lên. Mọi người đều mau chóng ẩn nấp
tựa như một cơn bão mùa đông đã quét sạch họ đi. Khi tay lính gác chúi
đầu vào một căn hầm, tôi vội chộp lấy chiếc lò và chuồn nhanh. Giữ chặt
chiếc lò tỏa khói trong đôi găng tay đang bắt lửa, tôi chạy thật nhanh về
hầm của mình. Nhìn lại đồng hồ tôi nghĩ, “Lũ chó đẻ này chính xác thật”.
Chiếc đồng hồ đang chỉ 4 giờ 2 phút chiều.
Nika và tôi nhanh chóng sắp xếp vị trí cho chiếc lò, bỏ thêm vào vài cành
cây khô và bật chiếc máy vô tuyến lên. Trong hầm dần ấm lên và đã thấy
thoải mái hơn. Chúng tôi vừa lắng nghe những thông báo của bọn Đức về
tình hình mặt trận quân ta, vừa lau khô đôi chân. Bất thình lình hai tay lính
lăm lăm súng xuất hiện ở cửa hầm chúng tôi. Một người hét lớn, “Hende
Hohn! (tiếng Đức nói theo kiểu Nga: “Giơ tay lên!”), không được động
đậy!” cùng với một tràng dài đầy những lời tục tĩu mà tôi từng được nghe
mẹ mình sử dụng. Tôi cố gắng giải thích cho anh ta chúng tôi là ai và tại
sao chúng tôi lại có mặt ở đây, nhưng anh ta không thèm nghe. Anh ta đánh
vào ngực tôi bằng khẩu tiểu liên và nổ súng lên trần. “Nếu cử động mày sẽ
được ăn một viên đạn vào cái sọ khốn khiếp của mày! Hạ sĩ, hãy đi gọi đại
uý tới, chúng ta đã bắt được bọn gián điệp.”
Khi đại uý tới, anh ta nhận ta chúng tôi, và vừa cười, anh ta vừa nói, “Đừng
giận họ thiếu uý. Hôm qua một nhân viên SMERSH (an ninh quân đội) đã
nói với chúng tôi rằng đang có một tên gián điệp trong sư đoàn chúng tôi.
Bất cứ khi nào binh lính chúng tôi tụ tập quanh bếp dã chiến hắn lại phát tín
hiệu cho bọn Fritz và chúng lập tức nhả đạn vào chúng tôi.” Rắc rối được
dàn xếp ổn thoả, chúng tôi mời viên đại uý một cốc trà. “Có lẽ các anh có
thứ nào khác mạnh hơn chăng?” Nika lấy ra một bi đông vodka và sau lần
chạm cốc thứ ba chúng tôi đã trở thành bạn thân của nhau.