Sau đó sư đoàn chúng tôi được rút về sâu trong hậu phương. Trung đoàn tôi
đóng quân tại một thị trấn nhỏ bé bẩn thỉu ở Starưi Sambor. Ở đây gần như
toàn là người Do Thái, họ làm nghề thủ công và buôn bán, cung cấp cho
các làng Ukraina. Nhưng không có đủ phòng cho khẩu đội tôi cùng với
pháo, xe chở đạn dược và ngựa, thậm chí ở ngay chính Starưi Sambor.
Chúng tôi đóng tại làng Blazhow, cách Starưi Sambor 7 tới 8 km. Để định
chỗ đóng quân, chỉ huy trưởng ra lệnh cho tôi vào làng và vẽ lại sơ đồ vị trí
của nó. Một thượng sĩ đi cùng tôi với mục đích tìm nguồn tiếp tế. Hai
chúng tôi cùng đi ngựa.
Cái làng hóa ra trải rất dài. Nó có một nhà thờ thuộc giáo hội Uniate và một
lãnh địa nhỏ. Người chủ của nó, một người Ba Lan, đã chạy sang phía Đức.
Tôi vẽ sơ đồ của nó và, khi trở về khẩu đội, vẽ lại sạch sẽ bằng chì màu, ghi
chú tất cả, thậm chí họa lại một vài ngôi nhà chính. Các chỉ huy cấp trên rất
hài lòng, tuy họ không biểu lộ trên nét mặt. Họ không muốn làm hư cấp
dưới: điều đó có thể làm cho cấp dưới trở nên kiêu ngạo. Nhưng tay thượng
sĩ (mà tôi đã kể ở trên), khi ngồi bên đống lửa vào ban đêm, quanh đại đội
của mình, ngạc nhiên kể với mọi người rằng trung uý chỉ cần đi ngang qua
làng, ghi chú đôi điều lên một mảnh giấy là về vẽ lại được cả cái bản đồ
tuyệt như thế: “Các cậu ạ, tay này khi ở nhà hẳn không phải hạng tầm
thường như chúng ta.”
Kế đó chúng tôi chuyển tới Blazhow. Chúng tôi chọn cái lãnh địa nằm giữa
khu vực đóng quân và bố trí pháo bên trong sân của nó. Các sĩ quan đóng
tại căn nhà của tay chúa đất, còn binh lính – trong những làng nông dân
xung quanh. Chúng tôi nhốt ngựa trong trang trại của lãnh địa. Dinh thự
của chúa đất đã bị cướp phá sạch bởùi bọn Đức và sau đó là bởi nông dân,
giờ chỉ còn lại những bức tường trần trụi. Chỉ có sĩ quan lâu năm mới được
nhận một bàn làm việc vớiø những ngăn kéo rỗng. Cái bàn không thể mang
đi được bởi nó không lọt qua cửa hẹp của căn phòng. Lúc đầu chúng tôi
phải trải rơm thay cho các đồ gỗ, chúng được dùng để thay cho cả ghế lẫn