KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 234

Tôi bước vào căn nhà. Một ngọn đèn dầu với cái bấc cuộn xuống đang cháy
lập lòe. Những người chủ nhà đang yên lặng quan sát tôi. Tôi nói rằng
mình cần nghỉ ở đây cho tới sáng và hỏi xem có chút gì ăn không. Họ mang
ra cái ca thiếc đựng sữa và một ít khoai tây luộc. Tôi dùng bữa ăn khiêm
tốn ấy, đặt ba rúp lên bàn và ra thăm lại con ngựa của mình. Bây giờ tôi đã
có thể cho nó uống nước. Uống xong, Doll nằm dài xuống đám rơm. Tôi rất
muốn chợp mắt, nhưng lấy gì bảo đảm là tôi sẽ thức dậy? Đã có nhiều
trường hợp binh lính Xô viết bị giết một cách lặng lẽ. Không ai biết là tôi
đang ở đây. Thật dễ dàng để những người đó, những người có đủ lý do để
nghĩ rằng tôi là một kẻ thù hơn một người bạn, giết tôi khi đang ngủ. Con
ngựa, bộ yên cương, khẩu súng ngắn, ống nhòm, giầy bốt, quần áo – tất cả
những cái ấy đều rất có giá trị và rất dễ lấy. Và lấy ai để trông chừng cho
tôi? Khẩu đội của tôi thì đang lên tàu và có lẽ đã khởi hành, xem tôi như
một kẻ lạc đơn vị. Tôi cởi áo choàng và đôi giày ra, nhét hết đồ đạc vào túi
áo quân phục của mình và nằm dài trên giường sau khi đã nhét khẩu súng
ngắn và cái bao da xuống dưới bụng. Rồi lăn ra ngủ như chết trong suốt
mấy tiếng đồng hồ. Trời bắt đầu sáng dần. Tôi phải đi bởi có thể bị trễ lên
tàu, lúc ấy biết đi đâu với con ngựa bây giờ? Làm thế nào để đuổi cho kịp
tàu với con ngựa của mình đây?

Tôi mặc áo choàng vào, gác yên con Doll và lên đường. Mặt trời đang mọc.
Có vài người đang dọn tuyết trên đường. Ở đấy chính là đường ray xe lửa
và nhà ga! Nhưng trời ơi, tất cả đều trống trơn. Tim tôi như đông cứng lại.
Phải chăng tôi đã tới trễ và tất cả khẩu đội đều đã lên đường? Tôi đi kiếm
trưởng ga và người chỉ huy an ninh. Hoá ra khẩu đội của tôi vẫn chưa tới
được đây và đang dừng lại nghỉ đêm ở ngôi làng kế cận. Việc chuyển quân
lên tàu chỉ được tiến hành vào lúc chiều tối. Và rồi những người lính thông
tin của tôi xuất hiện. Hóa ra những tên vô lại ấy thay vì hành quân với mọi
người thì lại quyết định tự đi tới nhà ga bằng cách quá giang một chiếc xe
tải cùng đường. Tôi có thể phạt giam họ mười ngày cấm cố chỉ có bánh mì
và nước lã. Nhưng do đang chuyển quân nên chúng tôi không có thời giờ
để làm việc ấy. Trò ranh ma đê tiện của chúng dã không bị trừng trị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.