KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 366

kỳ ác liệt nhất là vào tháng Năm 1941, khi bọn điệp viên đó bắt đầu quay
ngược trở về (phía địch – LTD). Chúng tôi bắn hạ chúng ngay tại chỗ trong
trường hợp không thể bắt sống được.

Ngày 22 tháng Sáu chúng tôi phải chịu đựng pháo bắn dữ dội, và rồi

là bọn bộ binh cơ giới. Không có xe tăng, địa hình ở đây không cho phép
chúng họat động. Một đồn biên phòng là một đơn vị nhỏ khỏang 50-75
người, phải bảo vệ một khu vực 20-25 kilômét biên giới. Nhưng việc bảo
vệ biên giới lại rất khác với việc phòng thủ biên giới. Năm mươi lính biên
phòng trang bị súng trường và lựu đạn chẳng có tác dụng gì. Chỉ những sĩ
quan mới được trang bị tiểu liên. Và vũ khí cũng không được tốt. Lính biên
phòng chưa bao giờ được huấn luyện để đánh xa. Họ thường để kẻ thù tới
gần và ra đòn quyết định giết ngay đối phương. Đấy cũng là cách chúng tôi
chiến đấu trong ngày đầu tiên của chiến tranh. Chúng tôi tản ra và mỗi tổ
hai người tự độc lập chiến đấu. Cuối ngày đầu tiên chỉ còn có hai người
sống sót. Tất cả đều bị giết. Tới chiều tôi về được ban chỉ huy đơn vị để
báo cáo những gì đã chứng kiến. Sau chiến tranh tôi tự hỏi liệu có ích gì khi
ta ra đi chiến đấu mà bụng biết chắc rằng mình sẽ bị giết.

Ông đã chứng kiến cuộc phong tỏa Kiev. Ông có thể kể thêm cho

chúng tôi về sự kiện này được không?

Tôi được cấp giấy thông hành và chuyển về Trung đòan bộ binh cơ

giới số 4 thuộc Xôviết NKVD tại Kiev. Trung đòan gồm những lính biên
phòng còn sống sót. Tôi được chỉ định làm đại đội trưởng đại đội liên lạc.
Nhưng chẳng có gì là liên lạc cả. Có chỉ huy và trang bị kỹ thuật nhưng
không có lính. Chỉ huy ra lệnh cho tôi tổ chức nhân sự cho đại đội cho phù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.