KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 383

mẹ tôi và cha mẹ chồng tôi đã đăng ký để chuyển đi đâu đó trong trường
hợp hoàn cảnh thay đổi ngoài dự kiến.

Vì thế cha của Kolia (Kolia (tức Nikolai) là tên chồng tôi) đi tới Trụ

sở Hội đồng Quận Lenin nơi ông bắt tay vào tổ chức các đội dân quân vũ
trang, sau đó họ đã chiến đấu trên mọi nẻo đường từ Maskva tới tận Berlin.
Còn cha tôi gia nhập quân ngũ làm binh nhất, bởi ông chưa có cấp bậc
trong quân đội. Đám thanh niên lúc này chưa được tuyển vào quân đội.
Chồng tôi, Nikolai cũng thuyết phục người ta cho anh gia nhập quân đội.
Anh ấy đã chiến đấu trong lực lượng xe tăng thiết giáp, làm xạ thủ súng
máy. Anh ấy trở về Maskva từ mặt trận, và tôi hỏi anh: “Thế nào, Kolia,
ngoài ấy có sợ không?” Và anh ấy trả lời: “Không. Anh nấp đằng sau tháp
pháo, bọn anh tiến tới gần bọn Đức, nhảy xuống, nổ súng một chốc rồi cánh
bộ binh áp sát tới hỗ trợ và bọn anh lại tiếp tục tiến lên.” Tôi vẫn suy nghĩ
một cách ngu ngốc là ngoài đó không hề đáng sợ. Sau này khi chính tôi
được ra mặt trận, tôi đã quan sát và tự nhủ: “Làm sao mà một người cao lớn
như vậy (anh ấy cao tới gần hai mét) có thể nấp đằng sau cái tháp pháo? Đó
đơn giản chỉ là một cái đích ngắm!” Nói chung, tôi cũng muốn được ra mặt
trận, nhưng không thành công. Tôi tới làm thợ tiện tại Nhà máy Dụng cụ
Cơ khí Sergo Ordzhonikidze. Làm ở đó tôi được nhận khẩu phần hàng ngày
là 800 g bánh mì. Thế là, sau khi làm việc trở về nhà, tôi sẽ đến lấy bánh tại
tiệm bánh nằm tại Polianka. Tôi sẽ nhận khẩu phần ấy, chia nó làm hai, ăn
một nửa với nước lã, và rồi lên giường ngủ. Không thể ngủ ngay được vì
tôi vẫn rất đói, trong khi nửa ổ bánh còn lại đang còn nằm trong ngăn kéo...
Tôi bò dậy, ăn nốt nửa còn lại, rồi ngủ tiếp và sáng hôm sau đi tới nhà máy.
Khi người ta bật còi báo động không kích, chúng tôi vẫn thực hiện nhiệm
vụ ngoài đường, thậm chí chúng tôi còn có quyền đi lại khắp Maskva trong
khi báo động. Một lần chúng tôi phải trực gác gần một ngôi nhà. Chúng tôi
trông thấy ai đó đang đóng mở một cánh cửa sổ trên tầng thượng – có lẽ đó
là một kiểu ám hiệu. Lần đó một quả bom rơi trúng cây cầu Malyi
Kamennyi. Chúng tôi thông báo điều đó cho người sĩ quan trực. Họ đi kiểm
tra, hóa ra ở đó có một mụ đàn bà Đức thường phát ám hiệu cho lũ phi công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.