kèm, dưới sự chỉ huy của các sĩ quan Đức, kèm theo một giấy xác nhận của
ban tham mưu chúng tôi.
Dù bị thiệt hại không nặng, chúng tôi vẫn thiếu người trong các trung đội
chống tăng, đặc biệt là trong các tổ pháo thủ chống tăng. Trong một đợt
dừng chân ngắn ăn trưa, khi khẩu đội 3 đang ăn những thức ăn đạm bạc do
đầu bêp nấu, một tên lính Đức trẻ không vũ trang tiến tới và hỏi xin thức
ăn. Mọi người xếp cho hắn một chỗ ngồi trên cái thùng đạn, đưa hắn một cà
mèn đầy cháo, một ít bánh mì và một chiếc thìa. Tên “Fritz” (tên mà tổ
pháo thủ đặt cho hắn) nói “Danke, danke, gut”
và ngốn ngấu ăn. Sau khi
cái cà mèn đã cạn sạch, mọi người cho hắn thêm cháo, và hắn lại chén hết
nhẵn. Đưa cho tên Fritz một ít thuốc lá, khẩu đội trưởng mời hắn ở lại với
khẩu đội. Sau một tràng dài giảng giải bằng thứ hỗn hợp giữa tiếng Nga và
tiếng Đức, cộng thêm cả cách ra hiệu bằng tay, tên Đức cuối cùng cũng
hiểu ra. Hắn không cần nghĩ ngợi lâu và lập tức đồng ý.
Khi đó tôi đang vắng mặt và lúc quay về chỗ khẩu pháo số 3, tôi thấy tên
Đức đang ngồi giữa mọi người. Tôi lập tức hỏi khẩu đội trưởng: “Anh nghĩ
anh đang làm cái quái gì thế hả? Thằng Đức này đang làm cái gì ở đây?”
Tay khẩu đội trưởng trả lời: “Đừng lo, đồng chí trung uý, hắn là một thằng
Đức tốt” Tôi nói: “Ít nhất cậu có biết tên hắn không đã?” - “Hắn là ‘Fritz’”
– “Được, thế cậu đã hỏi tên hắn chưa? Không phải là ‘Fritz’ thì sao?” –
“Hắn vẫn đáp lại mỗi khi chúng tôi gọi hắn là ‘Fritz’”. Tôi hỏi lại thằng
Fritz, hắn xác nhận là hắn rất vui nếu được ở lại cùng với khẩu đội. Những
người lính đi lạc vẫn thường ở lại với khẩu đội chúng tôi trong một thời
gian. Nhưng đó là người của ta, là người Xôviết, là bộ binh hoặc kỵ binh,
những người đã bị lạc mất đơn vị của mình, còn đây là lần đầu tiên chúng
tôi phải cho một tên lính Đức nương nhờ. Tôi không biết việc này có vi
phạm hay không công ước quốc tế về tù binh chiến tranh, nhưng chuyện
tên Fritz ở lại với khẩu đội của chúng tôi được sự đồng thuận của cả hai