KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 595

Tôi là một trong những frontovik đầu tiên về được đến Leningrad. Nhưng
tôi có thể kể cho họ điều gì, các công dân Leningrad thân thương của tôi,
những phụ nữ đang mòn mỏi thương nhớ người mình yêu quý? Có quá
nhiều phương diện quân, tập đoàn quân, quân đoàn, sư đoàn, và trung đoàn
trong cuộc chiến tranh này ...

Nhưng vào tháng Sáu 1945, gần như không có frontovik nào trong số các
quân nhân ở Leningrad. Phụ nữ đang mong chờ người thân của mình quay
về. Việc cho phép sĩ quan và binh lính về nghỉ phép chỉ vừa mới bắt đầu, vì
thế thật dễ hiểu rằng phụ nữ cứ tấn công bất kỳ tay frontovik nào bằng hàng
đống câu hỏi. Thậm chí khi tôi bước xuống tàu điện, một vài phụ nữ vẫn đi
theo tôi, tiếp tục hỏi về người thân của mình. Họ thực sự ghen tỵ với cha
mẹ tôi, những người sẽ sớm được gặp con trai mình an toàn và khoẻ mạnh.
Gia đình tôi – mẹ tôi, cha tôi và em trai không hề biết gì về việc tôi về
phép. Tôi không thể thông tin cho họ trước, bởi việc tôi được nghỉ phép
cũng rất bất ngờ. Điều duy nhất họ biết từ bức thư cuối cùng của tôi là tôi
vẫn còn sống, bị thương trong trận đánh cuối cùng và đang hồi phục trong
một bệnh viện ở Ba Lan.

Tôi đi về nhà mình, leo lên cầu thang và bấm chuông cửa. Một phụ nữ lạ
mở cửa và hỏi tôi: “Cậu muốn tìm ai?” Bà ấy là hàng xóm mới của chúng
tôi nên không biết mặt tôi. Tôi nghe tiếng bước chân quen thuộc của mẹ
đằng sau lưng bà ta. Em tôi cũng tới bên cửa. Đó là một cuộc tái ngộ không
thể tả thành lời. Tất cả chúng tôi đều thổn thức vì mừng, ôm ghì và hôn
nhau. Tất cả hàng xóm đều chạy tới sảnh để nhìn tận mắt một lính frontovik
còn sống sót trở về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.