dợm bước về cái cửa đó; cô gái vùng khỏi tay tôi và chạy ra trước mặt tôi,
tựa lưng mình vào cánh cửa và lại lần nữa hét lên một cách tuyệt vọng:
"Nicht, nicht" Và cô ta bật ra: "Ich bin..." Tôi bắt đầu thấy nghi ngờ. Gặt
phắt cô ta sang một bên, tôi hét lớn với Dimka: “Giữ lấy nó!” – và tay lăm
lăm tiểu liên sẵn sàng nhả đạn, tôi giơ chân đá tung cánh cửa, trong chớp
mắt nhận ra nó đang mở vào trong. Trong cảnh tranh tối tranh sáng của căn
kho xép chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, tôi nghe có tiếng rên rỉ, than vãn và
tiếng trẻ em khóc. Tôi nhìn vào trong. Chúa Mẹ ôi! Lố nhố những người
đang ngồi trên băng ghế và trên sàn nhà. Tôi quan sát kỹ hơn: họ gồm một
ông già, ba người phụ nữ và bốn đứa trẻ. Tất cả bọn họ đều than vãn rên rỉ,
đặt trên đầu gối và cạnh người những chiếc giỏ đầy chứa vật dụng cá nhân.
Có vẻ như họ đang chuẩn bị để bỏ đi đâu đó. Vâng, thử tưởng tượng nếu tôi
lại nã một loạt đạn vào đây? Ối anh em ơi!...
Điếng người, tôi quay về chỗ người đồng đội, anh ta đang giữ chặt cô
gái. Đúng lúc ấy chúng tôi nghe tiếng động của một chiếc xe đang tới gần.
Cả hai chúng tôi đồng thanh hét lên: “Bọn Đức, nằm xuống!” Tôi nhào
xuống ngay chỗ ngưỡng cửa, còn Dimka dúi cô gái xuống và bịt lấy miệng
cô ta, mắt nhìn về cái cửa sổ phía có tiếng động vọng lại. Gia đình ở trong
cái kho xép lập tức im bặt. Chiếc xe tắt máy, lúc này đã có thể nghe thấy
tiếng người nói nhưng chúng tôi vẫn chưa xác định được là phe nào. Lặng
lẽ, chúng tôi hạ thấp mình xuống. Như trong Ngày Phán xét, thình lình cái
chuông của chiếc đồng hồ cũ kỹ trong phòng kêu vang lên. Tôi dò tay mình
xuống phía dưới thắt lưng, rút quả lựu đạn ra. Cô gái nhìn thấy thế liền bắt
đầu than khóc trở lại. Miệng lầm bầm chửi, Dimka giúi mũi cô ta xuống
tấm thảm trải sàn. Rồi cậu ấy trườn về phía cửa sổ, tay vẫn không rời vũ
khí. Nước mắt sụt sùi, cô gái bò theo sau. Từ góc cái cửa sổ, người “kỵ sĩ
hộ vệ” của cô ta thận trọng nhìn ra ngoài và ngập ngừng lẩm bẩm: “Có vẻ
như quân ta.” Tôi bảo cậu ấy: “Có vẻ như! Thế nếu không phải thì sao?”
“Không” – cậu ta nói, mắt vẫn quan sát, - “dứt khoát là dân Slavơ” – và
đứng thẳng dậy. Cô gái cũng làm theo. Giọng nói đã gần hơn, chúng tôi