KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 679

xét xung quanh. Dường như chẳng còn ma nào trong làng. Căn nhà rất đồ
sộ, có hai tầng và một gác mái. Một cái cây cao mọc cạnh đó, bạn có thể
chạm vào nó nếu đứng từ mái nhà. Nếu ta leo lên cao trên cây, gắn cái ăng
ten vào đấy và đưa dây vào căn phòng áp mái thì sẽ có được một trạm
truyền phát tin lý tưởng. Nhưng chúng tôi cần vào xem bên trong nhà trước.
Ba năm ngoài mặt trận đã dạy cho chúng tôi phải hết sức cẩn thận. Tiểu
liên sẵn sàng nhả đạn, theo sát từng vết chân của nhau (do đôi ủng nỉ còn
đang ướt), chúng tôi leo vào hiên nhà, buộc một sợi thừng vào quả đấm
cửa, rút lui, và khi đã nấp kỹ sau một cái cây, ra tay kéo mạnh. Cái cửa mở
tung ra. Đã vững tâm hơn, chúng tôi quan sát bên trong: một cái sảnh nhỏ,
trống rỗng, và một ô cửa ở bên trái. Một lần nữa chúng tôi dùng cách trên
kéo nắm cửa. Và cuối cùng, nện thình thịch đôi ủng nỉ ướt bết đầy đất cát
dưới đế, chúng tôi xuất hiện ở ngưỡng cửa với tất cả bộ dạng đẹp đẽ tới từ
vùng Địa cực của mình, tay lăm lăm tiểu liên sẵn sàng nhả đạn.

Suốt quãng đời còn lại tôi sẽ không bao giờ quên tiếng thét the thé,

man dại của một cô gái nhỏ bé chừng 15-16 tuổi, từ sau một cái bàn nằm
giữa căn phòng rộng bài trí rất đẹp ùa tới chúng tôi với đôi tay giơ cao.
Thoáng cái cô gái đã lao tới dùng nắm tay đập vào ngực tôi, đấm vào tà áo
da cừu cáu bẩn, miệng không ngừng lặp lại: "Ich bin krank! Ich bin
syphilis!" Nắm lấy tay và gạt cô bé sang một bên, tôi quay sang Dimka:
"Cô ta bị sao vậy? Cậu có hiểu chuyện gì không?” Anh chàng Dimka nhe
răng cười: "Hiểu quá đi chứ”. Và lập tức tôi tự hiểu ra mọi chuyện. Giữ
chặt cô gái đang điên dại khóc lóc, tôi ngẫm nghĩ: "Mình cần quái gì cái
con bé đang sụt sùi này trong khi lại phải leo lên tầng gác mái? Nếu mình
thả nó ra – chỉ có quỉ mới biết nó sẽ làm bậy chuyện gì.” Trò chuyện với cô
ta – cả tôi lẫn Dimka đều chỉ biết chút ít tiếng Đức. Tát cô ta chăng, để cô
ta đừng quẩn chân chúng tôi – tôi không thể bắt mình làm chuyện đó được:
cô ta chỉ là một cô gái ngớ ngẩn. Bối rối, tôi nhìn quanh, thử tìm buồng cầu
thang. Chẳng thấy đâu cả. Dimka đã phát hiện ra trước tôi: “Cái cửa!” Nó
nằm đằng sau lưng tôi, gần cái cửa mà từ đó chúng tôi đã bước vào. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.