KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 74

vị Cận vệ đầu tiên của Hồng quân nhờ đã chiến đấu gan dạ, dũng cảm và
kiên cường – Valeriy Potapov). Vào chập tối chúng tôi được nhận lương
khô và tới rạng sáng trung đoàn tôi tấn công vào vị trí bọn Đức mà không
có pháo bắn yểm trợ.

Ivan Shelepov tại trạm quân y ngay sau một trận đánh. Tháng 11 năm 1942.

- Chỉ mình trung đoàn ông tham gia thôi sao?

- Tôi không rõ – dường như là toàn bộ sư đoàn tôi. Đó là một cảm giác thật
kỳ lạ – mới một giờ trước tôi còn là thường dân, vậy màø giờ đây tôi đang
cầm khẩu súng trường trong tay. Tôi cũng biết chiến tranh thật đáng sợ,
nhưng tôi không thể hình dung ra nỗi sợ hãi bao trùm lên người như thế.
Thực ra tôi đang phí thì giờ để kể cho anh chuyện ấy - điều ấy không cách
nào tả nổi. Cái cảm giác như là anh đã sống suốt cuộc đời mình mà không
hề có quá khứ và tương lai vậy. Đôi lúc thậm chí tôi không thể cử động
được vì quá căng thẳng, xin thề như vậy! Tất nhiên, chúng tôi đã được
thông báo vào lúc mờ sáng là sẽ phải tấn công. Đại đội trưởng tới từng nơi
và thông báo cho mọi người. Nhưng tất cả đã diễn ra theo một cách rất kỳ
lạï. Tôi không thể nhớ lại chi tiết trận đánh đó. Tôi không rõ tại sao – có vài
trận đánh ghi sâu vào ký ức như chúng mới diễn ra hôm qua, nhưng ký ức
về trận đánh đầu tiên của tôi thì chỉ hiện ra lờ mờ. Tôi luôn nhớ nó một
cách lộn xộn.

Tiểu đội tôi nằm đợi trong một chiến hào nông choẹt. Chúng tôi phủ lên
người những cành cây để bọn Đức không phát hiện được. Tôi cứ nghĩ rằng
sẽ có một tiếng hô “Tiến lên!”, chúng tôi sẽ hô “Hurra!” và tấn công. Tuy
vậy mọi việc lại diễn ra rất khác. Đại đội trưởng của chúng tôi khẽ nói: “Đi
nào, các bạn!” và trèo lên bờ công sự. Tôi cũng làm như vậy. Tôi đi theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.