KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 75

anh ta như một cái máy mà không nhận thức được mình đang làm cái gì.
Chúng tôi lặng lẽ đứng dậy và tiến lên phía trước. Chúng tôi thậm chí
không chạy - chỉ bước tới. Không hô “Hurra!’, không gây tiếng động,
không la hét. Chỉ đứng lên rồi tiến về phía trước. Trời vẫn còn tối và có
một lớp sương mù giăng khắp cánh đồng. Một sự im lặng chết người bao
phủ xung quanh – chỉ có tiếng vũ khí của chúng tôi kêu lách cách. Bỗng
nhiên, tôi không còn nhớ rõ như thế nào, khung cảnh bỗng thay đổi, và đối
phương bắt đầu bắn như điên về phía chúng tôi. Đầu tiên là bằng súng
trường, kế đó là hai khẩu đại liên. Hay là ngay từ đầu bằng đại liên? Tệ
thật, tôi không nhớ rõ nữa. Thế rồi tất cả chúng tôi đều khom người chạy
tới, tôi chạy đằng sau một người, tôi không biết tên anh ta là gì. Trong suốt
cuộc tiến công, tôi chỉ còn nhớ cái lưng có đeo balô của anh ta. Tôi không
còn nhớ gì thêm.

Tôi chạy nhanh hết sức mình. Chạy đi đâu - tôi không rõ. Một tiếng hô
“Tiến lên!” vang lên trong đầu tôi, nhưng tôi cho rằng không phải tiếng tôi
kêu. Tôi không biết mình đã chạy bao lâu – trong một giây hay một tiếng
đồng hồ, thời gian đối với tôi như dừng lại. Thình lình có cái gì đó đâm vào
sườn tôi, tôi nhớ là đã bị hất tung lên rồi ngã xuống đất. Tôi bật dậy và lại
ngã lần nữa, đồng thời cảm thấy đau nhói. Cái chân của tôi!!! Chân của tôi
gập lại vì đau. Tôi cố quay lại xem chuyện gì xảy ra với chân mình, nhưng
không thể. Tôi trườn tới trước, nhưng rồi lại nghĩ: “Chờ đã! Tại sao mình
lại trườn tới? Mình cần phải quay về trạm quân y.” Suốt một lúc lâu tôi
không thể nhận ra đâu là đằng trước, đâu là đằng sau. Khói đạn che phủ
khắp nơi, tiếng nổ, tiếng súng, tiếng va chạm vang lên khắp nơi. Toàn chiến
trường ngổn ngang những người co giật vì bị thương và một vài vật gì đó
(tôi không thể xác định cụ thể là vật gì – Valeriy Potapov). Tôi cố chịu
đựng và bò ngược trở lại. Tôi đã nghĩ trong tuyệt vọng rằng mình sẽ không
thể quay về chiến hào của ta được nữa. Bỗng có ai đó nắm lấy chân tôi và
kéo. Mắt tôi tối sầm lại vì đau. Tôi không biết được làm thế nào mình bò
tới được chiến hào nữa. Chính ủy đang ở ngay đó! “Anh đang làm cái quái
gì ở đây?” – anh ta nói – “Quân hèn nhát!”. Tôi trả lời rằng tôi không phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.