KÝ ỨC ĐEN - Trang 7

1

Đồ nhặt

Mọi chuyện bắt đầu như thường lệ, trong phòng vệ sinh của khách sạn

Lassimo. Sasha đang chỉnh trang lớp phấn mắt màu vàng thì để ý thấy một
cái túi xách nằm bên cạnh bồn rửa mặt, chắc hẳn của người phụ nữ đang đi
tiểu bên kia cánh cửa hình vòm của một khoang vệ sinh. Bên trong mép túi,
gần như ẩn khuất, là một cái ví da màu lục nhạt. Giờ nghĩ lại, Sasha dễ nhận
ra rằng niềm tin mù quáng của người phụ nữ ấy đã chọc tức cô: Mình sống
trong cái thành phố mà sểnh ra một chút là thiên hạ sẽ khoắng sạch mọi thứ
của mình, thế mà chị ta bày đồ đạc tơ hơ ra đó và mong nó vẫn nằm yên chờ
đợi chị trở lại ư?
Cô muốn dạy cho chị ta một bài học. Nhưng mong muốn
này chỉ che đậy cho một cảm giác sâu xa hơn trong lòng cô nãy giờ: chính
cái ví căng tròn êm ái đó đang mời gọi bàn tay cô - thật quá ngu ngốc, tầm
thường khi cứ để cái ví lại đó mà không chớp lấy khoảnh khắc, nhận lãnh
thách thức, lao chồm tới, chạy biến đi, quẳng thận trọng vào gió, sống liều
lĩnh (“Tôi hiểu” - Coz, bác sĩ trị liệu của cô, nói), mà chôm lấy thứ quỷ quái
đó.

“Cô muốn ăn trộm nó.”

Ông cố buộc Sasha dùng từ đó, từ mà trong trường hợp cái ví thì đúng

hơn so với hàng loạt thứ cô đã nẫng trong năm qua, khi bệnh của cô (như
Coz gọi) bắt đầu phát triển nhanh: năm chùm chìa khóa, mười bốn cặp kính,
một cái khăn tay trẻ con, nhiều ống nhòm, một cái bào pho-mát, một con
dao nhỏ, hai mươi tám cục xà bông, và tám mươi lăm cái bút đủ loại, từ
những chiếc bút bi rẻ tiền mà cô thường dùng để ký thẻ ghi nợ tới chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.