C
CHƯƠNG 8
hristopher lướt nhẹ ngón tay mình nơi cánh cửa gỗ vỡ
toang ở phòng Gillian. Nó cần được sửa lại, nhưng hắn
không muốn nghĩ về chuyện này. Đầu hắn đau tới mức tưởng
chừng chỉ cần suy nghĩ thôi, cơn đau sẽ càng trầm trọng hơn
qua từng giờ.
Trời dần về khuya, và Jason đã ngủ từ mấy tiếng trước, thậm chí
Gillian cũng đã thôi rưng rức. Hắn không nghe thấy tiếng cô khi
ở phòng kế bên, cô gái chết tiệt đó. Sẽ khôn ngoan hơn nếu nhốt
cô ta trong tháp, nơi mà cô có thể thoải mái khóc, và để hắn
được yên thân.
Lần đầu tiên trong đời, hắn nghe được thứ âm thanh hoảng loạn
đến thế phát ra từ một con người, hơn cả tiếng hét của mấy gã
đàn ông trên chiến trận, khi bước vào phòng cô. Đức Thánh
nhân từ, hắn không muốn biết quá rõ về cuộc sống của cô khi
còn ở Warewick.
Hắn gục đầu vào khung cửa và thở dài. Jason đã kể lể qua loa
trong lúc chuyển đồ đạc về đúng chỗ. Cậu nhóc bảo tất cả các
tấm thảm đều được đặt ở những nơi giúp hắn ngồi thoải mái,
cốc rượu đã hâm nóng, chiếc gối đã vỗ cho tròn và đặt gần lò
sưởi. Làm sao tự hắn biết được chứ? Chuyện sẽ khác đi nếu hắn
có thể nhìn thấy chúng. Hắn gần như suýt chết khi vấp phải
chiếc ghế đẩu!
Hắn giận dữ vì cái đầu sưng tấy, giận điên người, nhưng suy cho
cùng, hắn biết niềm kiêu hãnh của bản thân bị tổn thương hơn
bất cứ thứ gì. Thật khó khăn để kìm nén nỗi sợ hãi và tiến về
phía trước một cách tự tin khi biết chắc phía trước chẳng có gì