LÀ ĐIỀU ANH MUỐN - Trang 122

mày, nhưng tuyệt vời hơn cả là khi hắn cười. Lần đầu tiên cô
phát hiện trên gương mặt hắn toát ra nét gì đó dịu dàng và ấn
tượng ban đầu lưu lại trong cô về người đàn ông này hoàn toàn
sụp đổ.

“Yếu tố bất ngờ là đồng minh duy nhất của tôi, thưa ngài”, Jason
đáp, cúi người tránh né bàn tay của Christopher. “Ngươi làm ta
đẫm mồ hôi. Điều đó cũng đã khá hơn xưa rất nhiều, không phải
sao? Cha ngươi sẽ hài lòng, ta nghĩ thế.”

Jason hẩy bùn đất trên chân mình. “Thưa ngài, nếu cha tôi
không đến đây, tôi sẽ rời đi trong tháng này.” Cậu đột ngột
ngước lên nhìn Christopher. “Đến Artane đi, tôi van ngài. Mẹ tôi
luôn than phiền rằng ngài chẳng bao giờ đi với tôi.”

Sự hài hước của Christopher bốc hơi ngay. “Ta không rỗi.”

“Thưa ngài, chuyến đi rất dễ...”

“Chết tiệt, Jason, ta bảo là không!”

“Nhưng ngài biết Artane cũng đẹp như Black...” Christopher đặt
tay lên vai Jason. “Jason”, hắn ngắt lời, “Có cần thiết phải thừa
nhận rằng ta mong gặp gia đình ngươi đến chừng nào chứ?
Ngươi nghĩ ta không muốn quay lại nơi mình đã sống cả quãng
đời niên thiếu à? Nhưng cuối cùng liệu có ích gì? Được dắt tay đi
loanh quanh, cho mọi người thấy bản thân ta yếu đuối và tàn
tật sao?”.

“Nhưng, thưa ngài, sẽ không như thế“, cậu nhóc phản đối. “Tôi
thề...”

Christopher trìu mến vò tóc Jason. “Thôi đủ rồi. Nào, hãy cùng
tìm coi có gì ăn được xem như phần thưởng cho ta và ngươi sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.