cuộc vận động vất vả này không, rồi ngươi có thể tự do sử dụng
hết ngày hôm nay theo cách ngươi muốn.”
Jason thở dài nặng nề, nhưng cậu ta sẵn lòng theo hắn vào nhà.
Gillian đứng lặng giữa sân nhìn họ đi khỏi. Cha cô chẳng bao giờ
dành những lời tử tế cho những người hầu cận của ông. Bét
nhất, gò má Jason sẽ hứng chịu vài cú nện. Vậy mà lời quở trách
của Christopher chỉ vẻn vẹn vài từ cùng thái độ hết sức nhẹ
nhàng. Bản chất thật sự của người đàn ông mang danh
Christopher Blackmour này là gì?
Bước tới chỗ băng ghế đặt bên cạnh lâu đài và ngồi xuống,
Gillian cảm thấy hoang mang. Kỳ thực, cuộc sống của cô đã trở
thành một mớ lộn xộn. Bị giam cầm trong hang ổ của một con
rồng, kẻ mang tiếng tàn bạo và gian ác, vậy mà đó lại là một nơi
cô có thể yên giấc và chưa bao giờ bị đánh đập. Chồng cô tuy rất
giận dữ phá cửa phòng, nhưng sau đó hắn lại kiên nhẫn dỗ dành
cô vào giấc ngủ bằng cách vuốt ve bàn tay cô như William vẫn
làm mỗi khi em gái mình sợ hãi. Christopher là một lãnh chúa
hà khắc, rõ ràng không chấp nhận bất cứ thái độ thiếu tôn kính
nào, nhưng hắn lại ôn hòa với một tên cận vệ đáng ra nên biết
khôn ngoan kiềm chế chiếc lưỡi thôi tự do trước mặt lãnh chúa
của mình.
Tuy nhiên, khám phá đáng ngạc nhiên nhất chính là nụ cười
của Christopher. Nhân danh chư thần, làm cách nào hắn biến
đổi gương mặt của mình như vậy được? Nụ cười bao hàm sự ân
cần và trìu mến. Đó là một nụ cười sẽ khiến kẻ khác đặt cả nước
Anh dưới chân hắn, nếu hắn biết sử dụng nó như lợi thế riêng.
Cô tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, giấu hai bàn tay dưới cánh
tay để làm ấm chúng. Chẳng hiểu sao sau khi nhìn thấy nụ cười
ấy, chạy trốn khỏi con người sở hữu nó dường như còn ít thuyết
phục hơn trước. Chắc hẳn đâu đó trong con người hắn vẫn còn