LÀ ĐIỀU ANH MUỐN - Trang 139

Chắc chắn một điều, cô sẽ chết trước khi bị trả về nhà. Nhất
định cha sẽ giết cô nếu cô dám vác mặt vào lâu đài của ông.

Cô sẽ đến London. Có thể nó không quá xa. Phải, London là nơi
ẩn náu an toàn duy nhất còn lại.

Gillian chạy mãi đến khi đôi chân loạng choạng và phổi nóng
ran như lửa đốt. Cuối cùng, không còn khả năng chạy nữa, cô
khuỵu xuống trên hai đầu gối, hổn hển hớp lấy không khí. Chỉ
nghỉ một chút thôi, rồi đứng dậy. Cô tự nhủ. Với tốc độ hiện tại,
sẽ không mất quá nhiều thời gian. Trước kia, hình như phải mất
vài ngày để đi từ Warewick đến Blackmour, nhưng có khả năng
là vì lúc đó cô đã quá sợ hãi.

Giờ thì khác, cô rất quyết tâm. Christopher sẽ chẳng thể hả hê
ném cô đi, cha cô càng không còn khả năng được giải trí bằng
đòn roi nữa. Cô sẽ cầu xin lòng nhân từ của Đức vua, ngăn cản
cả cha cô và người chồng trên danh nghĩa.

Trong khi lấy lại hơi thở, sương mù từ biển cũng bắt đầu tràn
vào. Đó là một làn sương kỳ lạ, rợp đầy những hình dạng ma
quái. Cô bật dậy và chạy, cầu nguyện mình vẫn đang hướng về
phía nam. Không nói chắc được, vì cô chẳng nhìn thấy cảnh vật
gì trước mặt, và điều đó thật không ổn.

Chẳng còn chút ánh sáng mặt trời nào.

Gillian chạy, rồi đi chậm, rồi lại chạy nhanh hơn. Cô đã sớm
không còn sức lực để khóc, chỉ đủ kéo lê thân mình trong cơn
thở dốc. Chẳng mấy chốc, ngay cả chuyện đó cô cũng không còn
sức lực để làm được nữa. Gillian loạng choạng những bước cuối
cùng, rồi đột ngột trông thấy một bóng cây lờ mờ trước mặt, sau
đó xuất hiện nhiều cây hơn. Rừng. Cô đã nhìn thấy khu rừng ở
phía nam, nhưng có vẻ còn xa lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.