hẳn cũng đã nghi ngờ khi thấy hắn giẫm vào chiếc ghế mà lẽ ra
phải nhìn thấy rõ ràng từ khoảng cách chục bước chân, sau đó
ngã đập đầu vào ghế mà ngay đến một tên cận thị cũng có thể
tránh được.
Đúng, hắn thở dài thừa nhận, vợ hắn đã biết. Nhưng điều đó
chẳng thể thay đổi thực tế là cô ta đến chỗ Alice để học cách
quyến rũ đàn ông. Còn lý do nào khác ngoài việc cô muốn biến
đứa con của hắn thành một khoản tiền chuộc, đòi hỏi giao dịch
bằng vàng? Và nếu Gillian biết hắn mù vào thời khắc sau buổi
tiệc, nó đồng nghĩa cô ta đã âm mưu chống lại hắn ngay từ đầu.
“Ngươi nên tìm cô ấy và xin lỗi”, Colin nhắc.
“Để mặc ta”, Christopher đáp lại, vẫn hướng về phía cửa sổ. “Ta
sẽ không nói thêm lời nào nữa.”
“Chris...”
“Ta bảo để ta yên!”
“Đồ con hoang bướng bỉnh khốn kiếp”, Colin lầm rầm mắng.
Cánh cửa đóng sầm lại với âm thanh vang dội, cuối cùng
Christopher nhận ra bản thân đang ở một mình với tâm trạng
ngổn ngang trăm mối. Hắn nặng nề thả người trên băng ghế gỗ,
để gió biển phả vào mặt, thổi tung mớ tóc. Thường thì mùi vị và
cảm giác rát buốt từ sự tiếp xúc với làn gió khiến hắn hài lòng.
Nhưng lúc này đây, hắn không ngạc nhiên khi chúng chẳng có
tác dụng gì.
Vậy là ngay từ đầu cô đã biết. Những điệu bộ, những nỗ lực
mạnh mẽ để tỏ ra bình thường, tất cả đều vô ích. Tại sao cô vẫn
cố chịu mọi phiền hà để ở lại bên cạnh hắn lâu như vậy? Hắn thở