dài bất lực. Hắn sẽ hủy bỏ cuộc hôn nhân và trả cô về với cha
mình. Chí ít hắn đã khôn ngoan khi không ngủ với cô.
Hắn cúi người về phía trước và vục mặt vào hai bàn tay. Vợ hắn
có lẽ đang khóc lóc trong nhà nguyện, vậy nên chẳng cần phải
vội vàng đến đón. Hắn thừa hiểu, Gillian không đủ can đảm để
đi xa hơn thế. Hắn sẽ cử Jason đến an ủi cô một chốc, rồi Colin sẽ
đưa cô về nhà.
Ta tin cậu, Chris, hãy đến gặp nó.
Christopher bỏ mặc giọng nói vang lên trong đầu, giọng của
một gã đàn ông chẳng chút ý niệm mơ hồ nào về con người thật
của em gái mình.
Thật tốt là William đã chết để không phải tận mắt chứng kiến.
Điều đó có khả năng giết chết anh ta.
Gillian không dừng lại cho tới khi chạy ra khỏi lâu đài, băng qua
khoảnh sân trong, sân ngoài, vượt đoạn cầu cheo leo, băng qua
cây cầu kéo. Không một binh lính nào của Christopher buồn
quan tâm tìm hiểu có chuyện gì xảy ra với cô chứng tỏ vị thế của
cô nhỏ bé và kém quan trọng đến nhường nào trong cuộc sống
hàng ngày ở Blackmour. Chẳng phải mỗi ngày đều có một phụ
nữ bỏ chạy từ thành lũy tựa như cô ta đang bị ác quỷ bám đuổi
hay sao. Không, cô sẽ chết trong vũng lầy này mà không ai hay
biết, không ai muốn khuấy động cuộc sống của mình để quan
tâm đến cô.
Mặc dù khao khát có thể rơi xuống hào và khóc cho tới khi phát
bệnh của cô khá mãnh liệt, nhưng nỗi sợ hãi càng mạnh hơn.
Christopher từng có ý định trả cô về Warewick. Lý do hắn cưới
cô là điều mà cô không bao giờ hiểu được.