LÀ ĐIỀU ANH MUỐN - Trang 147

Tuy nhiên hiện tại Christopher có thể hình dung cảnh tượng
đầy đủ mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào.

Gillian tỉnh giấc, cảm giác một bàn tay lạnh lẽo đặt trên trán
mình cùng một giọng thì thầm dịu dàng.

“Yên nào, cô bé.”

“Berengaria, con bé còn sống không?”, một giọng khác hỏi vọng
từ đằng xa.

“Ừ”, giọng nói thuộc về người có bàn tay lạnh nọ đáp lại, “con bé
vẫn sống. Nó thật mạnh mẽ”.

Gillian muốn lên tiếng nhưng không thể vì quá mệt mỏi. Cô vẫn
khép mắt và trôi dần trở lại vào cơn mộng. Cô mơ thấy
Blackmour cùng một con rồng, thấy bản thân bắt đầu đi lại. Đó
chỉ là hành động trong cơn mụ mị hay từng xảy ra ở hiện thực,
cô không thể khẳng định. Sương mù bàng bạc, ngăn chặn tất cả
ngoại trừ luồng sáng mờ nhạt. Cô có lẽ đã chạy bộ suốt một giờ,
hoặc đi trong nhiều ngày. Tất cả những gì cô biết là mình hiện
đang nằm đây, vẫn còn sống, xương cốt rã rời, rét cóng.

Và đôi lúc trong đêm dài vô tận, cô cảm thấy mình đang rơi. Rồi
những bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy, đặt cô lên chiếc giường êm ái.
Đó cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy những giọng nói kia.

“Không phải, Magda, đồ ngu! Ngươi cần một nhúm trí tuệ,
không phải sự hiểu lầm!”

“Nhưng mấy cái lọ này, chúng giống nhau quá.”

“Ừ, chúng giống nhau, đối với kẻ học việc đáng thương như
ngươi. Chỉ một phù thủy chân chính mới phân biệt nổi. Giờ thì,
lấy một nhúm trong lọ trí tuệ thêm vào vạc thuốc đi. Thằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.