đường cơ kéo dài đến tận bắp chân. Mỗi bước đi của hắn đều
mạnh mẽ và phong nhã. Các múi cơ gợn sóng khi hắn nhoài
người lấy tấm áo choàng trên bàn rồi quay lại.
Gillian nín thở. Cô biết mình chỉ nên nhìn ngang qua bờ vai
rộng, hoặc là các bắp chân mịn màng của hắn, nhưng cô lại nhìn
chằm chằm vào giữa hai chân.
“Đừng nhìn chằm chặp thế”, Christopher gầm gừ.
Ánh mắt của cô lướt qua mặt hắn. Hắn cũng nhìn lại. Cô bối rối
đỏ mặt và cảm giác hắn thực sự có thể nhìn thấy mình.
“Tôi không nhìn”, Gillian nói dối.
“Ừ, không nhìn.” Hắn vắt áo choàng vào cánh tay, để trước mặt
rồi tiến về phía cô. “Ta cảm nhận được má cô đang nóng.” Hắn
áp tay vào và gật đầu, như thể đang chứng minh khả năng phán
đoán tuyệt vời của mình. “Ừm, mặt cô đang đỏ.”
“Và ngài... ngài đang khỏa thân”, cô ấp úng.
Hắn lẩm bẩm khi choàng áo cho cô. “Thị lực chắc chắn không vô
ích đâu, cô gái. Giờ thì, lại đây ngồi trước lò sưởi, ta sẽ mang
thức ăn cho cô. Rồi sau đó cô phải trở lại giường nghỉ ngơi. Cô đã
chống chọi với cơn sốt suốt ba ngày kể từ lúc ta mang cô về nhà,
giờ ta chắc rằng cô phải chiến đấu với nó thêm một hoặc hai
ngày nữa.”
Cô mơ màng nhìn ngắm khi hắn xỏ tất và giầy, tiếp tục theo dõi
khi hắn đốt lò sưởi. Hắn nhanh chóng rời khỏi phòng, để ngực
trần. Lúc hắn rời đi, cô thoát khỏi đống chăn ga và khép áo
choàng khít hơn quanh mình, mỉm cười nghĩ đến thái độ thân
thiện khi hắn đưa nó cho cô.