LÀ ĐIỀU ANH MUỐN - Trang 178

Gillian bẻ một mẩu bánh mì, nhai ngấu nghiến. Nó thực sự khó
nuốt. Cô nhìn Christopher ngồi đối diện, quan sát sắc diện biểu
cảm đang dần trở nên nghiêm nghị của hắn và hiểu hắn đã sẵn
sàng gửi trả cô về nhà. Hắn bẻ khớp ngón tay mình, như thể
đang chuẩn bị chiến đấu. Rồi hắn chợt chồm người về trước,
nhìn thẳng vào cô.

“Ôi, làm ơn”, cô thốt ra. “Đừng nói chuyện. Tôi xin ngài.” Hắn có
chút bối rối và nhún vai, ngồi ngay lại. “Như cô muốn, cô gái ạ.”

Gillian biết khoảnh khắc này rất ngắn ngủi, thế nên cô rất thích
thú và cố tận hưởng. Cô co hai chân lên ghế, ôm đầu gối vào lồng
ngực khi ăn những thứ Christopher mang đến.

Cô tự rót rượu cho mình và từ tốn thưởng thức, dẫu biết rằng sẽ
sớm thôi, mình sẽ phải uống thứ nước bẩn thỉu mà cha ban
phát, đó là nếu như cô còn sống.

Cô nhìn chằm chặp chồng mình, ghi nhớ mái tóc đen dài chấm
mi; cách hắn nghiêng đầu khi lắng nghe; gương mặt lạnh lùng,
cứng cỏi, nghiêm nghị. Cô ghi nhớ lồng ngực vuông rộng và đôi
cánh tay đầy sức lực. Lặng nhìn bàn tay hắn, ghi nhớ cách hắn
vuốt ve mái tóc cô, chạm vào gò má cô.

Cô sẽ không bao giờ quên được vẻ đẹp khi hắn bước đi, vững
chắc và phong độ. Mọi thứ về hắn đều mạnh mẽ, u ám và kiên
định. Giống hệt quê hương của hắn. Blackmour hay Lãnh chúa
Blackmour không bao giờ khuất phục bất cứ kẻ nào kém sức và
kém uy hơn mình.

Đột nhiên cô nhận ra mình hoàn toàn không đủ tư cách làm vợ
hắn. Ý nghĩ đó vang vọng trong đầu, cứ như đó là điều mà cô mơ
ước. Phải, hắn xứng đáng với người tốt hơn. Cô ngồi trên ghế và
thở dài khe khẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.