LÀ ĐIỀU ANH MUỐN - Trang 177

Dẫu vậy cô vẫn kiên quyết cắt đứt cảm xúc của mình. Hắn có lẽ
đã từng ban ân huệ tương tự với bất cứ ai khác. Cử chỉ ấy chẳng
nói lên được điều gì. Cô ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh lò sưởi và
bất động, thậm chí còn không dám dịch chuyển cái ghế. Không
dám, cô đã rút ra được bài học cho mình. Christopher không
thích những bất ngờ.

Giật mình khi cánh cửa mở ra. Cô đứng dậy, vội vàng đóng lại
giúp chồng. Cô tần ngần áp bàn tay trên tấm gỗ và tinh nghịch
với ý tưởng trốn ra ngoài hành lang. Nhưng chạy trốn có thực sự
là điều cô muốn? Trước đó cô đã bỏ trốn, không, bị đuổi đi, và nó
thật không hợp với cô.

Gillian đóng hẳn cánh cửa lại. Bàn tay Christopher đặt lên vai
làm cô giật mình. Hắn vươn tay ra chốt cửa, rồi trượt những
ngón tay mình xuống cánh tay cô cho đến khi nắm trọn cả bàn.

“Lại đây. Bữa tối đang chờ.”

“Mấy giờ rồi?”

“Ta chắc là đã giữa đêm.”

“Xin lỗi”, cô lẳng lặng. “Thật là một câu hỏi ngu ngốc.” Hắn siết
chặt tay khi dẫn cô đến bên lò sưởi. “Đó là câu hỏi hợp lý với bất
cứ ai trừ một người mù. Nhưng ta sẽ không viện cớ trách cô.”
Hắn huơ tay tìm ghế, đẩy Gillian ra trước mặt và nhẹ nhàng ấn
cô ngồi xuống, kéo cái bàn nhỏ tới, dọn bữa ăn tối lên.

“Ta không rõ sở thích của cô, nên ta mang tới tất cả những gì
tìm được. Đầu bếp đã ngủ như chết và không chịu thức giấc khi
ta gọi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.