“Thánh thần ơi, Gillian, ta phải quỳ xuống để xin sự tha thứ
sao?” Hắn chuyển từ thô lỗ sang giận dữ nhanh hơn cô tưởng.
“Ta không có ý nhắc đến cuộc gặp với Alice. Ta hối hận khi
không đuổi theo cô ngay lập tức để giải thích. Chắc do mọi
chuyện đến quá đột ngột, nhưng ta không đủ kiên nhẫn và có
chút bướng bỉnh. Ta hối tiếc về những gì đã gây ra cho cô. Đó. Ta
nói xong rồi. Giờ có thể đi ngủ được chưa?”
Gillian không thốt nên lời. Hắn đang xin lỗi sao? Và giờ hắn
muốn ngủ? Đó không phải là những điều cô muốn nghe, không
phải toàn bộ. Cô muốn biết chính xác khi nào hắn sẽ gửi trả cô
về. Sáng sớm chăng? Sau bữa điểm tâm? Sau bữa tối?
“Chết tiệt”, Christopher chửi thề. Hắn xoay người trên giường và
cô nhận ra hắn đang nắm tay mình bằng cả hai tay. “Cô định
làm ta bực à, phu nhân, hay lời xin lỗi của ta chưa đủ? Ta thề sẽ
kiên nhẫn với cô, nhưng có lẽ ta không đủ khả năng. Ta yêu cầu
được biết cô có tha thứ cho ta hay không? Có hay không, vậy
thôi.”
Mặc dù lời lẽ nghiêm khắc, ngón tay hắn vẫn hết sức dịu dàng.
Gillian hầu như không biết phải làm gì. Nhưng sự động chạm đó
rốt cuộc đã làm cô tỉnh trí.
“Có”, cô nuốt nghẹn, cố gắng nói. “Tôi tha thứ cho ngài.” Hắn thì
thào dịu ngọt. “Lỗ tai ta cho hay rằng phản hồi của cô không
nhiệt tình, nhưng có lẽ chưa thể hy vọng nhiều hơn. Bây giờ,
chúng ta đi ngủ được chưa?”
“Vâng.”
“Những ngón tay cô, chúng lạnh quá. Đưa bàn tay kia đây. Và cô
cũng có thể đặt chân lên người ta. Ta đã quen chịu đựng những