“Ta không nghi ngờ điều ấy.” Hắn với tay vuốt ve lọn tóc đang rủ
xuống mặt cô. “Gillian, nếu ta không hứa với William, ta sẽ
không cưới cô, nhưng lý do của ta không phải như những gì cô
nghĩ.”
Cô im lặng một lúc.
“Không nghi ngờ gì, thưa ngài”, cuối cùng cô đáp. Christopher
thở dài. “Không phải vì cô, Gillian.”
“Như lời ngài, thưa ngài”, Gillian nói rất nhẹ nhàng.
“Ta tưởng sẽ không cưới bất cứ ai nữa”, hắn miễn cưỡng nói.
Thánh thần hỡi, hắn không muốn nói ra điều này!
Vì vậy hắn không nhắc nữa. Để cô nghĩ rằng vì hắn yêu người vợ
đầu tiên. Để cô nghĩ chẳng có gì ngoài nguyên nhân thật sự,
niềm kiêu hãnh của hắn bị tổn thương bởi những lời cuối cùng
Lina ném vào mặt hắn. Phải, Gillian không được phép biết người
vợ đầu tiên đã khiến hắn thay đổi thế nào.
“Tôi có nên ra ngoài không?”
Christopher nhận ra biểu hiện khó coi trên khuôn mặt mình.
“Không, cô gái”, hắn đáp cộc lốc, kéo cô vào lòng. Hắn ép bản
thân giũ bỏ cơn giận đang trào dâng trong tâm trí khi nghĩ về
Lina. “Chỉ là những ý nghĩ vu vơ. Vòng tay ôm lấy ta và nhắc
xem ta tên gì, ta sẽ hài lòng.”
Chỉ có một cánh tay của cô mạo muội chạm vào eo hắn, khác xa
với cách cô đeo lấy hắn khi ngủ trong mấy đêm liền mê man sốt,
nhưng đây là một sự khởi đầu. Christopher lẳng lặng, không
muốn dọa cô.
“Và tên ta?”