LÀ ĐIỀU ANH MUỐN - Trang 194

Có tiếng thở dốc êm ái, tiếng váy sột soạt. Christopher tóm lấy
eo Gillian và kéo cô vào vòng tay hắn.

“Và cô định đi đâu, thưa quý cô?”

“Tôi không biết ngài tới đây, thưa lãnh chúa.” Christopher chau
mày. “Ai?”

“Lãnh chúa... Christopher.”

Hắn choàng tay quanh vai và kéo cô lại chỗ băng ghế, không cho
cô lựa chọn nào khác ngoài phải ngồi với hắn. “Ta đã đốt lò sưởi.
Sao cô bỏ đi?”

Gillian không đáp, nhưng hắn thấy vai cô chùng xuống.
“Gillian?” Hắn dò dẫm trên cánh tay cô cho tới lúc tóm được
chiếc cằm, nâng mặt cô lên, miết ngón tay nhẹ nhàng lên gò má.
Hắn lau khô khi thấy ngón tay mình ẩm ướt, nhưng sự ẩm ướt
lại được thay thế bằng nhiều nước mắt hơn. Hắn rên rỉ trong
thâm tâm và đặt vợ vào lòng, nắm tay cô vòng quanh cổ mình,
choàng cánh tay qua vai cô. Rồi chẳng làm gì nhiều hơn một cái
vỗ về nhẹ nhàng trên lưng, lặng im nghe cô thổn thức trong
vòng tay hắn.

“Gillian”, hắn thì thào, hơi lúng túng. Lina không bao giờ khóc,
trừ khi cô ả đang cố ép buộc hắn tặng vài món trang sức. Những
giọt nước mắt giả dối, chẳng gì khác ngoài công cụ làm hắn
mềm lòng. Nước mắt Gillian xuất phát từ tâm hồn. Christopher
thấu cảm rõ rệt cô không chỉ khóc vì chuyện xảy ra mấy tuần
nay, mà khóc cho cả cuộc đời mình.

Và thế là hắn để cô khóc. Hắn ngồi đó ôm sát cơ thể đang run rẩy
của cô và dỗ dành nhiều hơn, thậm chí hắn không phàn nàn về
chiếc cổ và cái áo bị ướt đẫm của mình. Hắn có thể hình dung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.