LÀ ĐIỀU ANH MUỐN - Trang 307

Christopher bật cười. Ý nghĩ quá phi lí, hắn lại cười. “Colin,
ngươi nghe câu chuyện vô vị này chưa?”

“Đang nghe và đang ghi nhận”, Colin gầm gừ từ chỗ đứng của gã
phía sau ghế Christopher. “Và ngươi biết ta có trí nhớ tốt mà.”

“Biết, tương tự như lòng kiên nhẫn ngắn hạn của ta.”
Christopher đứng dậy. “Cút đi, thằng ngu, hãy mang tin nhắn về
với chủ nhân ngươi. Lão sẽ không gặp con gái lần nữa, nếu lão
hỏi tại sao, hãy bảo rằng ta đang quen dần với việc điều trị
những thứ vợ ta đã nhận tại lâu đài của lão. Theo ta biết, lão ta
không còn bất cứ liên hệ thân thuộc nào với cô ấy. Lão nên hình
dung nhanh chóng và triệt để cảnh tượng khi ta tống khứ lão
khỏi nước Anh, các chư hầu và mọi thứ lão sở hữu, ta sẵn lòng
gia ơn điều đó cho lão. Lính canh, trông chừng tên vô lại đáng
khinh này cút khỏi lâu đài của ta và không cho phép bất cứ ai
mang binh phục Warewick bước vào cổng.”

Christopher ngồi phịch lên ghế và diễn một dáng vẻ rất kiêu
ngạo cho tới khi cánh cửa đóng lại.

“Đồ con hoang ngạo mạn”, Colin lầm bầm.

Christopher đập tay xuống bàn, chửi thề, “Sao lão dám! Ta sẽ
không để lão bước qua cửa nhà ta, đe dọa Gillian lần nữa. Không,
chẳng một manh mún nào của lão được phép gây rắc rối cho cô
ấy. Thánh thần ơi, Colin, ta ước mình lấy lại được thị lực. Ta phải
xông thẳng vào nhà hạ sát lão ngay trên giường ngủ, để bản
thân không còn phải nghe thông báo là lão vẫn còn sống”.

Chiếc ghế bên cạnh cọt kẹt bởi sức nặng của Colin. “Ngươi nghĩ
xem, lão muốn gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.