Gillian có thể trông thấy vô cùng rõ ràng những gì hiện ra trước
mắt mà không cần Jason mô tả chúng. Nếu cậu ta đang cố tìm
cách làm cô thoải mái hơn thì đã thất bại thảm hại. Cô hiển
nhiên sẽ không làm bất cứ điều gì để chọc giận vị chủ nhân mới
của mình.
Mặc dù đã liên tục nỗ lực dùng ánh mắt cảnh báo chàng thiếu
niên, cậu ta vẫn tiếp tục nói những điều vô vị mãi đến khi cô
ngồi cạnh Christopher trên ghế dài, nhà bếp bắt đầu mang thức
ăn lên.
Bữa tiệc muộn kéo dài trong sự ngột ngạt. Cha cô nốc rượu cứ
như lão sắp chết khát. Tính khí lão chẳng cải thiện cũng vì vậy.
Christopher trầm tĩnh và không kiểu cách. Hắn quơ trúng chiếc
cốc của mình sáu lần. Ban đầu Jason kịp đỡ nó khỏi rơi và rồi
Gillian nhận nhiệm vụ những lần tiếp theo. Christopher cắt thịt
văng khỏi đĩa, lần ngón tay dọc ổ bánh mì trước khi bẻ lấy một
mẩu, rồi lại nhúng cả bàn tay mình vào cốc trước khi kịp nhận
ra. Hắn càng vụng về thì càng giận dữ, điều đó lại càng khiến
hắn trở nên hậu đậu.
Gillian nhận thấy sự kiên nhẫn của mình đang vơi dần. Càng
ngồi lâu hơn cạnh chồng mình, cô càng chắc những lời đồn về
hắn chẳng thể nào là sự thật. Thậm chí đến ác quỷ cũng không
tài nào đẻ ra một tên ngớ ngẩn thế này.
Ít ra Jason cũng đã ngừng lởn vởn. Cậu ta bị sai xuống bếp làm
mấy việc vặt và Gillian được thoải mái quan sát chồng mình. Từ
đầu chí cuối, hắn dường như không để ý đến cô, việc đó chẳng
thể làm cô hài lòng hơn. Điều cuối cùng cô mong muốn là hắn
nhớ ra cô đang ở đây, chỉ có Thánh mới biết hắn sẽ quyết định
xử cô như thế nào khi cô đã hoàn toàn thuộc về hắn.