LÃ MAI NƯƠNG - Trang 313

không hiểu chủ ý hay vô tình lầm lủi xốc tới vội vàng đâm sầm đụng phải
nhà Vua.

Giựt mình, người đó vái dài xin lỗi rồi gấp rút đi ngay, lo âu ra mặt.
Càn Long thấy thái độ dị kỳ của y lấy làm lạ, liền kéo áo người ấy lại :
- Này đi đâu mà vội vàng thế?
Vái dài lần nữa, người ấy nói :
- Tôi vội vàng gấp đi lo việc cứu mạng một người nên đụng nhằm tiên

sinh, mong người vui lòng bỏ qua. Thật tình tôi gấp rút e lỡ dịp may. Xin
lỗi…!

Dứt lời người ấy vội quay đi ngay nhưng tay áo bị nhà Vua nắm cứng

ngắt :

- Sá chi việc nhỏ mọn mà phải xin lỗi nhiều như vậy? Nhưng tôi muốn

hỏi tiên sinh điều chi thắc mắc, cơ sự thế nào, nói cho tôi hay, biết đâu lại
giúp được phần nào chăng?

Người đó hơi bực mình vì bị quấy rối mất thì giờ, nhưng chợt nhìn kỹ

thấy tướng mạo bệ vệ uy nghi của nhà Vua nên kính nể hỏi :

- Tôi tên Trần Đăng, người Nam Kinh, chẳng hay cao danh quý tánh tiên

sinh là chi?

Nhà Vua ôn tồn :
- Tôi họ Cao tên Thiên Tứ, tòng sự trong phủ Đại học sĩ Lưu Dung ở Bắc

Kinh.

- Hân hạnh, tiên sinh xuống Nam Kinh làm gì?
- Tôi xin nghỉ dài hạn đang du ngoạn miền Nam. Việc tiên sinh đi cứu

mạng người ra sao? Xin kể cho biết, may ra tôi giúp được chăng?

Trần Đăng nói :
- Tôi gấp là vì cần đi tìm người hiền để cứu đứa cháu gái hiện ở trong

tình trạng có thể nguy hiểm tới tánh mạng.

- Trần tiên sinh cứ kể tiếp cho nghe.
- Nguyên gia huynh là Trần Thanh hiếm hoi, chỉ sinh được một cháu gái

năm nay vừa tuổi trăng tròn và mới đây có hứa gả cho một người họ Sái.
Chẳng ngờ độ ngót tháng nay, một hôm cháu tôi thấy yêu quái hiện về hăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.