LÃ MAI NƯƠNG - Trang 479

Cát Đạt ngồi bên án, đang lau thanh đao to bản tuốt trần. Lưỡi đao bóng

loáng, sắc bén. Nàng vái chào. Để thanh đao lên mặt án, Cát Đạt nhìn thẳng
vào mặt Mai Nương :

- Lệnh huynh đâu sao không cùng đi.
- Thưa gia huynh khiếm an, sợ lỡ hẹn đệ tử đành tự kỷ sang hầu.
Chỉ chiếc kỷ nhỏ bên tường, Cát Đạt bảo :
- Cho phép ngồi xuống đây. Thực tình con muốn theo ta học võ chớ?
- Dạ đệ tử mong được học Nội công.
Cát Đạt đứng lên cười khà :
- Phải có bản lãnh khá mới học được Nội công chớ!
Dứt lời y xoa tay vào nhau đi đến cửa khép chặt cái then lại.
Cát Đạt quay trở lại nói tiếp :
- Con đã biết sẵn võ thuật, tài sức non nớt ấy chưa đủ làm nổi việc gì.

Cần phải theo ta uốn nắn lại cho, hơn một năm sau mới luyện nội công
được. Nhất định phải theo ta!

Mai Nương cười thầm: “Tên lão tặc này giở trò bịp bợm khó nghe quá!”
Nàng cúi gằm im lặng, ra bộ thất vọng.
Cát Đạt mê mẩn tâm thần, mải miết nhìn thiếu nữ lúc ấy thật đẹp mơ

màng :

- Học võ phải theo đúng mực độ mới mong thành ta, ta nói thiệt tình, cớ

sao con buồn.

Mai Nương chợt nghĩ ra một kế, giả đò thở dài đứng lên :
- Lão sư cho phép đệ tử trở về.
- Khoang! Vì lẽ gì con bỏ ý định theo ta luyện tập?
- Đệ tử chỉ muốn học Nội công, lão sư không chịu truyền dạy thì ở lại

làm chi? Cho phép đệ tử ra về.

Dứt lời, nàng làm bộ tịch muốn ra cửa.
Cát Đạt chắn lối, vội vàng ôn tồn :
- Ta thử con đó thôi! Muốn luyện Nội công ta cũng có phép dạy trước

thời kỳ. Nhưng phải uống một hườn thuốc trước khi học mới khỏi phí công
và chắc chắn thành đạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.