- Cô và cô Mười trọ ở tiệm thuốc bắc Xuân Lan Đường.
Cô Hiền và cô Mười từ thành phố về đây dạy học nên phải ở nhà trọ. Cô
Mười là giáo viên của trường nhưng không dạy bọn tôi. Nhưng tôi biết cô
Mười rất quý bút nhóm Mặt Trời Khuya. Cô Hiền thỉnh thoảng vẫn mượn
cuốn sổ các-nê của bọn tôi đem về nhà đọc. Tôi không biết cô thích gì trong
đó. “Dĩ nhiên là cô đọc thơ tình của thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn”, Thọ nói giọng
chắc như đinh đóng cột.
Tôi không biết Thọ nói đúng không, nhưng cô Hiền đọc chắc chắn cô
Mười thế nào cũng đọc. Nếu không, mỗi lần tình cờ giáp mặt bọn tôi trên
trường, cô không mỉm cười với đuôi mắt nheo nheo tuyệt đẹp như thế.
Cô Mười không dạy lớp tôi, nhưng có vẻ cô biết rõ từng thành viên
trong bút nhóm Mặt Trời Khuya.
Thọ vung tay:
- Dĩ nhiên cô Hiền đã hãnh diện giới thiệu bọn mình với cô Mười. Giờ ra
chơi, chắc chắn hai cô đứng trong phòng giáo viên ngắm trộm bọn mình qua
cửa sổ.
Nó hùng hồn mô tả, chi tiết và sống động cứ như thể lúc đó nó đứng
ngay sau lưng hai cô:
- Cô Hiền chỉ tay vào từng đứa, sung sướng nói “Kia là thi sĩ Cỏ Phong
Sương”, “Còn đây là thi sĩ mặt mụn Hận Thế Nhân”… “Còn anh chàng đẹp
trai này là thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn”…
- Đẹp trai cái đầu mày! – Thằng Sơn nổi cáu – Tao mặt mụn còn hơn
mày mặt rỗ!
- Lại thêm một thằng ngu! – Thọ trừng mắt – Mặt rỗ là dấu hiệu của
thiên tài! Nó toát ra vẻ đẹp… tinh thần, hiểu chưa?
Thiên tài Lãnh Nguyệt Hàn giành là người đầu tiên gõ cửa tiệm thuốc