Ra tới cửa, tôi khều Thọ:
- Còn vụ bài thơ sao hở mày? Tao có phải làm nữa không?
Tôi hỏi và hồi hộp chờ ở nó một cái lắc đầu.
- Sao không làm? – Thọ quắc mắt – Nãy giờ tao nói những gì, mới đó
mày đã quên sạch rồi sao?
Cái cách Thọ nhìn tôi như thể nhìn một thằng người bằng gạch khiến tôi
vừa ra khỏi quán đã ba chân bốn cẳng chạy đi kiếm thằng Lợi.
Trong khi tôi thấp thỏm không rõ Lợi đã viết chữ nào trong cuốn sổ các-
nê chưa và nó có tiếp tục bỏ cuốn sổ ở nhà hay không thì nó đã toét miệng
cười khi nhìn thấy tôi và nhanh nhẹn thò tay vô ngăn bàn lôi cuốn sổ chìa ra:
- Tao xong rồi nè.
Tôi cầm lấy cuốn sổ, tò mò lật tới trang có sáng tác của Lợi.
Tôi trố mắt nhìn vào nhan đề truyện tô đậm bằng bút đỏ: CHÀNG
CHĂN NGỰA CỦA NHÀ VUA, ngạc nhiên hỏi:
- Mày viết truyện cổ tích à?
- Thằng Thọ bảo tao muốn viết thể loại gì cũng được mà. – Lợi nhìn tôi,
có vẻ chột dạ vì tưởng tôi chê bai nó.
- À không! – Tôi đập tay lên vai Lợi như bằng cái đập đó dập tắt sự lo
lắng của nó – Đúng rồi, mày muốn viết gì tùy mày!
Trong một lúc, tôi quên bẵng tôi nôn nóng lấy cuốn sổ là để chép thơ tạ
tội với Thỏ Con.
Tôi cũng quên bẵng trống vào học vang lên đã lâu và thầy Chinh đang
sang sảng giảng bài trên bảng.