o O o
Hôm đó, sau khi thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn chất vấn, vặn vẹo một vòng và
nghe ba thi sĩ còn lại thành thật khai báo, tôi ngạc nhiên nhận ra mấy đứa kia
đều giống hệt mình, nghĩa là chẳng đứa nào yêu đương cái con khỉ gì hết.
Ngay cả Thọ cũng ngập ngừng thú nhận:
- Ờ, tao và Hạt Dưa cũng chẳng đứa nào có gì với đứa nào.
Ba đứa tôi vừa thở phào, Thọ đã nhướn mắt, nghiêm nghị:
- Nhưng như vậy không có nghĩ là tụi mày cho phép mình muốn làm gì
thì làm.
Như để bắt bọn tôi chú ý, Thọ dùng ngón trỏ vẽ loăng quăng trong
không khí và lên giọng:
- Không yêu, không có nghĩa là tụi mình không tôn trọng tụi nó.
Thọ nhìn tôi qua khóe mắt, nhếch môi:
- Mày không muốn Thỏ Con cười cợt với mấy thằng kia thì nó cũng vậy.
Chưa kể với con trai, tụi con gái còn sĩ diện hơn gấp chục lần. Mày không
biết tự ái của tụi nó to như cái đình sao!
Thọ co chân đá vô chân thằng Sơn dưới gầm bàn:
- Còn thằng ngu này, nếu mày có thích em gái con Xí Muội thì cũng
không nên lộng hình nó vô bóp và mang kè kè bên người theo cái kiểu “lạy
ông con ở bụi này” thế. Bộ toilet nhà mày không có chỗ nào cất giấu hả?
Sau khi được Thọ giáo dục về “tụi mình và tụi nó” (theo cái kiểu các nhà
quân sự vẫn giảng giải về “địch và ta”) và cách ứng xử với các nàng thơ sao
cho khôn ngoan, đầu óc ba đứa tôi sáng ra và bút nhóm Mặt Trời Khuya vui
vẻ giải tán.