- Bởi vì cháu đi đôi giày này bé quá.
- Giày của ai ấy đấy mà?
- Vâng, giày cháu, một người bạn cháu mượn để hôm nay đi ăn cỗ cưới.
Bà Tham nhìn chân Nga, phì cười:
- Đi giày sang trọng quen, đến nay cháu lê đôi giày da láng rách, trông
tiều tụy quá.
Nga giơ cái khuỷu tay thủng cho thím xem, và nói:
- Bẩm không tiều tụy bằng thế này.
Bà Tham phá ra cười:
- À, thảo nào, thím thoạt trông thấy cháu, thím lạ quá. Mà thím nghĩ mãi
không biết hôm nay cháu có cái gì khác. Mượn cái áo ở đâu mà vừa dài vừa
rộng thế này?
Nga thẹn thùng, đáp:
- Của người có đôi giày này đấy ạ.
- Thế cũng cho người ta mượn áo à?
- Vâng.
- Nhưng cháu thiếu gì áo? Cho mượn thứ này đã có thứ khác, sao không
mặc?
Nga không đáp.
Hôm nay, Nga cố ý ăn mặc một cách rất sơ sài. Cô con gái mơn mởn mọi
khi với chiếc áo sa tanh màu hồng phớt, với cái quần sa tanh trắng, với đôi