Buổi sáng tóc hãy còn xanh, chiều đã trắng như tuyết. Cuộc đời sao
quá phù du! Hãy uống cho hết cuộc vui. Nhưng chắc chắn Lý Bạch cũng
không tin vào cuộc vui giả tạo ấy. Bởi nó là cuộc vui trong cõi vô thường.
Còn tôi, tôi thích ngồi uống rượu một mình nơi quán lá bên bến sông
hiu quạnh, nơi ngày xưa tôi vẫn thường ngồi với một người đàn bà đã từng
yêu tôi mười năm. Mái tranh lụp xụp của một bà cụ già. Một cái quán xơ
xác, trống trải. Cái bàn xếp và hai cái ghế gỗ thấp. Một đĩa cóc xanh, muối
ớt. Và xị rượu. Hồi ấy chúng tôi rất nghèo. Và chúng tôi rất hạnh phúc. Gió
thổi rạp những hàng dừa nước. Con nước thầm lặng trôi qua chân người.
Bến đò vàng nắng xế. Trẻ con đi học về, bước xuống con đò tròng trành…
Mái chèo khua nước. Hoàng hôn trôi theo sóng lấp lóa.
Bây giờ tôi ngồi một mình nhìn bến đò vắng không. Con thuyền đã đi
rồi, chỉ còn một bãi đất trống phù du. Bóng xế đọng trong tròng mắt. Cơn
say tràn ra không gian. Mặt trời ngất ngưởng lặn xuống chân trời xa tắp.
Tôi nhìn cánh cò bay cho tới khi nó mất hút trong chân trời. Nhưng tôi vẫn
ngồi đó. Vẫn uống. Bà lão vẫn ngồi đó. Vẫn nhìn tôi. Sao lâu nay cậu đến
đây có một mình? Tôi vẫn uống. Không còn cánh cò nữa. Không còn chân
trời. Hàng dừa nước cũng tan biến. Chỉ còn lại ngọn đèn dầu nhỏ như một
con đom đóm. Và gió. Lao xao trên mái tranh, rì rào trong rừng dừa và
thỉnh thoảng hú lên khi chạy dọc theo con nước.
-Tôi thấy tóc cậu bạc trắng. Còn tôi thì cũng sắp xuống mồ.
-Tôi sẽ đến đây uống rượu cho đến khi bà xuống mồ.
-Tôi xuống mồ rồi, cậu sẽ làm gì?
-Sẽ đến lượt tôi.
-Đời buồn quá phải không cậu?