LẠC ĐƯỜNG - Trang 210

Dù sao anh vẫn nhớ em mỗi lần về thăm sông Kôn, thăm bãi dâu,

những đám mía. Cát ở đó ngày xưa rất là trắng. Anh dẫn em lội qua sông
giữa trưa nắng. Cả một vùng sông nước mênh mông với nương rẫy, gò
đống, đồi cây…chỉ có anh và em. Chúng ta đã tìm một chỗ để hôn nhau,
một chỗ để yêu nhau. Năm ấy anh hai mươi tuổi, con em thì mười tám.
Chúng ta đã nằm trên đệm lá tươi xanh nồng nàn mùi cây cỏ. Buổi trưa im
lặng như cõi trời. Núi vây chung quanh. Nhìn đâu cũng thấy núi. Phía xa có
một cái ao cá diếc và những hàng cây, treo đầy những ổ chim giồng giộc.

Ba mươi năm sau gặp lại em ở Sài Gòn, em khóc. Em có chồng giàu

lắm mà. Sao em lại khóc? Hắn đem nhà đi thế chấp cho ngân hàng để đánh
bạc. Bây giờ em không còn nhà. Em về ở với mẹ.

Phải chi tôi có thể nói được: Thôi, em về ở với anh. Thời gian đã xía

vô mọi thứ. Thời gian làm hỏng bét mọi thứ. Nó là kẻ mạnh nhất, cố chấp
và lạnh lùng nhất trên cõi đời này. Trong cuộc hành trình bất tận của nó, nó
đã lấy đi sinh mạng của hàng tỷ người mà không ai dám chống lại, chỉ có
Trịnh Công Sơn van nài nó cách tuyệt vọng:

Một ngày như mọi ngày

Xin trả lại đời tôi.

Xin hãy trả lại! Hãy trả lại! Trả lại tôi cái ngày mà ngươi vừa cướp đi.

Tiếng kêu thảng thốt thất lạc giữa “ngày lên hấp hối.” Nhưng thời gian vẫn
lừng lững bước tới, kéo cả nhân loại thêm một bước đến gần vực thẳm.

Triêu như thanh ti, mộ thành tuyết.

Nhân sinh đắc ý tu tận hoan.

(Lý Bạch -Tương Tiến Tửu)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.