LẠC ĐƯỜNG
Đạo Hiếu
www.dtv-ebook.com
Chương 27: Nhìn Đâu Cũng Thấy Núi
Có nhiều khi, đang ngồi, chợt thèm một cơn bão. Những cơn bão của
tuổi thơ tôi thân quen hơn bây giờ. Chúng giống như cơn giận của trời đất,
một chút thác loạn của dòng sông. Bão đến lúc nửa đêm, lúc tôi còn đang
ngủ. Nên khi thức dậy bão chỉ để lại một chút gió, một chút mưa rả rích.
Những con đường ngập nước. Cành cây gãy trôi giạt. Mặt sân đầy lá xanh.
Mái rạ tốc lên nham nhở. Trời âm u. Ướt sũng. Thuyền đi trên quốc lộ 19.
Trẻ con bơi lội trên vỉa hè…
Những cơn bão làm thay đổi mặt đất. Thay đổi làng mạc, thay đổi phố
chợ. Đường sá biến mất. Chòm xóm đầy tiếng cười trẻ nhỏ. Có ai đó vừa
bắt được một con cá chép ngay trên đường phố. Trẻ con thích thú vì sự thay
đổi. Vì mưa và lạnh.
Ngày xưa, đến cơn bão cũng hiền lành, đến lũ lụt cũng như ngày hội.
Và những ngày mưa dầm triền miên trong nương rẫy. Cái nhà sàn xiêu
vẹo. Một bếp lửa. Cái ấm đất. Và những trái bắp vùi trong than hồng. Mưa
rả rích, cứ sột soạt trên lá khoai, lá chuối. Những con giun đất rất to bò
ngang lối đi. Xách cần câu, mang áo tơi ra ruộng câu cá rô hột bí. Móc một
cái trứng kiến, nhắp nhắp trên mặt bèo. Cú đớp mồi nhói tim.
Chỗ tôi thường câu cá rô là ngõ nhà của Hạ. Hạ ơi! Bao nhiêu năm rồi
anh không gặp em? Anh đi và em ở lại. Anh học nhiều, đọc nhiều, suy nghĩ
nhiều nên đã biến thành ma quỷ, còn em vẫn ngồi sau những sạp vải ở khu
chợ cũ, không học, không đọc, không suy nghĩ gì nên em vẫn là em.