LẠC ĐƯỜNG
Đạo Hiếu
www.dtv-ebook.com
Chương 31: Một Đời Không Bến Bờ
Chợt tôi thấy thiên thu là
Một đời không bến bờ
(Trịnh Công Sơn)
Năm sáu mươi tuổi tôi khởi sự viết tự truyện này. Sáu mươi là tuổi
“nhĩ thuận” nhưng lỗ tai tôi nghe cái gì cũng trái, con mắt nhìn cái gì cũng
thấy có gai. Tôi đi chùa trong gần một năm, học theo Nam Tông, đọc Trung
Bộ Kinh, Bát Chánh Đạo, luyện Tứ Niệm Xứ…nhưng mỗi sáng giở tờ báo
ra, đọc vài cái tít lớn là vứt đi vì ngày nào cũng tràn ngập chuyện vớ vẩn,
chuyện tham ô, chuyện lừa đảo. Viết lách thì như bồi bút.
Buổi tối bật tivi lên. Lại nói dối. Nói dối trên nền nhạc Richard
Clayderman. Quanh năm suốt tháng cứ Clayderman. Lại trái cái lỗ tai.
Không thể nhĩ thuận được, bèn đi học thiền. Học không được, bỏ lên núi
với Dã Nhân và chú mọi nhỏ.
Dã Nhân gầy đét như một cây khô, mặt sạm như đá núi, lòng lạnh như
tro tàn. Chú mọi nhỏ thì như con nai con, chạy nhảy, cười nói lí lắc.
Ba người ngồi trong cái am nhỏ, mây núi chập chùng, cũng thấy lòng
rũ bỏ được vài phân trần thế.
Buổi trưa tôi thường đi bắt bọ rùa với thằng nhỏ. Nó hỏi tôi tại sao con
bọ rùa người ta lại gọi là ladybird? Tôi nói ban đầu là chữ ladybug. Bug là
con bọ, nhưng rồi có người đọc trại thành bird cho nên mới có từ ladybird.