LẠC NHẬT ĐẠI KỲ - Trang 177

Đáng tiếc Ngu Doãn Văn sau khi đánh ra một quyền này cũng không

còn tinh lực, không thể truy kích, nếu không Thanh Diệp Tử lúc này chưa
chắc đã tiếp được.

Công phu bản lĩnh của Ngu Doãn Văn là do khổ luyện từ nhỏ, cộng

thêm kinh nghiệm giết địch sa trường, cũng không có danh sư chỉ điểm,
đường lối cũng hoàn toàn khác biệt với người trong võ lâm, cho nên xuất ra
một quyền, không ngờ lại đánh cho Thanh Diệp Tử bị thương. Nhưng y
trước giờ không tu luyện chân khí, không vận được nội kình, cho nên
không thể truy kích được.

Thanh Diệp Tử nổi giận, đưa tay vuốt mặt, chỉ thấy cả tay đều là máu

tươi, liền quát một tiếng, đao thế triển khai, chém ra chín đao mười bốn
nhát.

Ngu Doãn Văn ngay cả một đao cũng không tránh được.

Đúng lúc này một người xông đến, trong tay cầm đại đao, chém vào

lưỡi đao của Thanh Diệp Tử.

Hai đao va chạm, thân hình Thanh Diệp Tử hiện rõ, người nọ lại lui

bảy tám bước, đồng thời hét lớn, chính là “Đại Hồ Tử” Trương Trấn
Khuyết.

Nguyên lai Trương Trấn Khuyết giao chiến với Tra Lộc, hai người đều

là dũng tướng sa trường, được Ngu Doãn Văn dạy dỗ, sức lớn vô cùng, võ
công cũng tương đương nhau, chỉ là một người dùng đại đao, một người
quen dùng chùy sắt mà thôi. Hai người liều mạng lại ngang sức ngang tài,
không phân cao thấp.

Trương Trấn Khuyết thấy Ngu Doãn Văn nhiều lần gặp nguy hiểm,

mắt cũng đỏ lên, liều mạng chém ra mười tám mười chín đao, đánh lui Tra
Lộc, sau đó chạy tới ngăn cản một đao của Thanh Diệp Tử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.