Quyền của hắn bắt đầu biến hóa.
Bởi vì thời cơ đã tới.
Hoàn Nhan Trạc đã dần dần bị chấn nhiếp bởi sát khí của hắn, áp lực
của hắn, thanh thế của hắn, dẫn đến lực bất tòng tâm, chiêu thức bắt đầu tán
loạn. Quyền pháp của Ngã Thị Thùy đột nhiên biến đổi.
Biến thành kỳ, nhanh, mạnh, hiểm, so với Hoàn Nhan Trạc càng
nhanh, so với Hoàn Nhan Trạc càng kỳ, so với Hoàn Nhan Trạc càng mạnh,
so với Hoàn Nhan Trạc càng hiểm.
Mỗi chiêu đánh ra đều không có chiêu thức gì đáng kể, biến hóa hoàn
toàn dựa vào tâm ý. Hoàn Nhan Trạc hít thở nặng nề, bắt đầu rối loạn.
Hắn đã căn bản không nhìn thấy Ngã Thị Thùy, chỉ nhìn thấy nắm tay
của đối phương.
Tình cảnh như vậy hắn đã từng gặp một lần, đó là khi hắn không phục
giao đấu với Hạ Hầu Liệt.
Vừa sinh ra cảm giác như vậy, hắn liền bị Hạ Hầu Liệt đánh ngã.
Hiện tại thì sao?
Đột nhiên bóng quyền biến mất. Hoàn Nhan Trạc giống như ở trong
mây mù, đưa mắt nhìn, chỉ thấy Hạ Hầu Liệt đang chắn trước người mình,
giao chiến với Ngã Thị Thùy. Hai người xuất thủ đều cực chậm, giống như
đang dò xét thực lực đối phương.
Lúc này Hoàn Nhan Trạc mới thở ra một hơi, cả người mệt mỏi ngồi
phịch xuống đất, mồ hôi lạnh mới bắt đầu chảy. “Thiên ngoại hữu thiên,
nhân ngoại hữu nhân”, hôm nay hắn mới thật sự cảm nhận được câu nói
này một cách sâu sắc.