LẠC VƯƠNG PHI - Trang 102

Nam Cung Quyết hơi nheo mắt, một mảnh san hô tinh xảo hiện ra trước

mắt, mâu quang trở nên mất tự nhiên: “Có lẽ, trong tương lai, ngươi không
chỉ giúp ta một việc…..”

Thanh âm mờ ảo, hư không truyền vào tai, trong lòng Lạc Mộng Khê

nghi hoặc, đang muốn hỏi Nam Cung Quyết có ý gì, đã thấy thân ảnh hắn
cách xa mấy chục thước, giống như bức tranh thần tiên phiêu dật, dần dần
rời xa tầm mắt nàng…..

Trên bầu trời phía đông sao Mai mọc lên, theo quy củ của Thừa tướng

phủ, hạ nhân phải rời gường làm việc, vì tránh người khác chú ý, thân ảnh
Nam Cung Quyết đã nhanh chóng biến mất, Lạc Mộng Khê cũng rất nhanh
trở về phòng nghỉ ngơi, nằm trên giường lăn qua lăn lại vẫn không ngủ
được:

Nam Cung Quyết nói ra câu kia, là do hắn nói, hay là do ta nghe nhầm?

Còn có, khối ngọc bội tượng trưng cho thân phận hoàng thất kia, là do xung
quanh Nam Cung Quyết mất đi lực hút, nên mảnh ngọc tự mình bay
đi……..

Nam Cung Quyết đến cuối cùng là loại người gì? Càng tiếp xúc với hắn,

Lạc Mộng Khê càng cảm giác được: Nam Cung Quyết sâu không lường
được, thiếu hắn một ân tình, không biết là phúc hay là họa…..

“…… Tiểu thư, tiểu thư…… Tỉnh tỉnh, tỉnh lại mau….” Trong sương

mù, âm thanh hưng phấn của Băng Lam nhẹ nhàng vang bên tai.

Lạc Mộng Khê không tình nguyện mở mắt, ánh mắt mơ màng buồn ngủ:

“Chuyện gì?” Tối qua cùng Nam Cung Quyết đánh nhau tới hơn nữa đêm,
khiến nàng mất không ít thể lực, đến khi chợp mắt cũng đã gần sáng, ghé
mắt nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ: Nàng ngủ nhiều nhất là hai canh giờ……

Băng Lam giống như không nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Lạc Mộng Khê,

vui vẻ giải thích: “Tiểu thư, mười ngày sau chính là Cúc Hoa yến, vương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.