“Tiểu thư…… Tiểu thư…… Mau quỳ xuống……” Băng Lam quỳ gối
bên cạnh Lạc Mộng Khê, vừa lo lắng lặng lẽ đưa tay kéo quần áo nàng, vừa
len lén đánh giá sắc mặt Nam Cung Phong, e sợ Nam Cung Phong giận dữ
sẽ sai người đem Lạc Mộng Khê đi giết.
Để nhắc nhở của Băng Lam ở ngoài tai, Lạc Mộng Khê đứng như trước
không động đậy, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như một ao sâu, càng
ngưng tụ càng sâu, không có người nào có thể nhìn thấu suy nghĩ trong
lòng nàng, dáng người yểu điệu, khí chất tươi mát tự nhiên, hơi thở cường
thế, làm cho người ta bất tri bất giác bị nàng hấp dẫn……
“Cảnh vương gia…… Cứu ta a…… Cảnh vương gia……”
Giong nói cầu cứu yếu ớt của Lí Thụy truyền vào trong tai, Nam Cung
Phong đột nhiên hoàn hồn: Đáng chết, ta làm sao có thể có loại cảm giác
này!
Rất nhanh dời ánh mắt lưu luyến trên người Lạc Mộng Khê, Nam Cung
Phong đối với đám người đang quỳ gối hai bên đường ra lệnh :“Bình thân!”
Vì che dấu sự thất thố của mình, khi mọi người đứng dậy, Nam Cung
Phong nhấc chân xuống ngựa, động tác rõ ràng lưu loát, chậm rãi đi tới
trước mặt đám người Lí Thụy đang kêu rên dưới đất, ngữ khí lạnh như
băng:“Ban ngày ban mặt đánh người ta bị thương, kẻ nào lớn mật như thế?”
“Cảnh vương gia, đã không biết chân tướng sự việc, xin đừng vội kết
luận như thế!” Lạc Mộng Khê giọng nói lạnh như băng ngầm mang theo
nhắc nhở.
“Nói như thế, là ngươi làm bọn họ bị thương?” Nam Cung Phong quay
đầu nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mắt cao ngạo ngầm quan sát kỹ.
“Bọn họ đúng là bị ta gây thương tích, nhưng mà, là bọn hắn muốn giết
ta trước, ta mới ra tay đánh trả……” Lạc Mộng Khê mâu quang lạnh lùng.