LẠC VƯƠNG PHI - Trang 1294

Khi Lạc Mộng Khê đi đếngần Vân Phách, cước bộ trầm trọng, từng bước

đi đều tràn ngập khí phách, giống nhưcước bộ của tử thần đang đến gần,
Vân Phách toàn thân phát run, chưa bao giờ khủng hoảng như lúc này, nháy
mắt liền cố chống người, theo bản năng nhanh chóng lết về phía
sau:“Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?”

Vốn tưởng rằng lần này vào thành, chính mình là có được diễm phúc, lại

không nghĩ rằng mình lại chọc tới người không thể chọc.

“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi!” Nhìn ra sự khủng hoảng trong mắt

Vân Phách, Lạc Mộng Khê dừng lại cước bộ: “Từ nay trở về sau, đừng
nghĩ lại tiếp tục huênh hoang, phải hảo hảo học cách làm người”

Bất quá, nghĩ đến hắn là người của Vân gia, khẳng định cũng sẽ không

học được cái gì, đây bất quá chỉ là câu khách sáo, tạo cho Vân Phách một
bậc thang leo xuống, bởi vì bây giờ còn chưa đến thời điểm giết hắn.

“Ngươi đến tột cùng là ai?”Biết Lạc Mộng Khê sẽ không giết hắn, Vân

Phách cố nén toàn thân đau đớn, chậm rãi đứng lên, trong mắt, tràn ngập
nghi hoặc.

“Ngươi không xứng biết” Lạc Mộng Khê ngữ khí cao ngạo:“Băng Lam,

ta mệt mỏi, tìm chỗ nghỉ ngơi một chút”

“Dạ, tiểu thư!” Băng Lam đáp ứng một tiếng, đi theo phía sau Lạc Mộng

Khê, chậm rãi bước về phía trước, làm như không thấy những nam tử trẻ
tuổi nằm té trên mặt đất.

Chỉ lo tìm chỗ nghỉ ngơi, Lạc Mộng Khê cùng Băng Lam cũng không

nhìn thấy trong đám người, có một thân ảnh màu đen rất nhanh liền rời
khỏi: Đạp phá thiết hài vô mịch xử, dắc lai toàn bất phí công phu (đi mòn
gót giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm thấythì lại chẳng tốn công) Lạc Mộng
Khê, không thể tưởng tượng được ngươi cũng dám ra khỏi Lạc vương phủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.