chỉ một chiêu liền mất mạng. Lạc Mộng Khê sống ở hiện đại, vốn tưởng
rằng sát chiêu huấn luyện cho đặc công đã đủ lợi hại, cũng không nghĩ tới,
chiêu thức ở cổ đại so với hiện đại còn lợi hại hơn.
“Yên tâm, võ công bổn vương so với nàng cao hơn rất nhiều, nàng không
thể làm bổn vương bị thương được”. Võ công Lăng Khinh Trần cùng bổn
vương tương xứng, ban ngày Mộng Khê có thể thoát khỏi tay hắn, đúng là
kì tích.
“Nếu đã như vây, ta đây không khách khí”. Có người tự nguyện làm bao
cát, tại sao lại không cần.
Huống chi, mấy ngày hôm trước Nam Cung Quyết lừa nàng, đem nàng
chỉnh đến thê thảm, món nợ này, nàng còn chưa tính với hắn, nếu hôm nay
có thể một lần thanh toán, không có gì tốt hơn.
Lạc Mộng Khê huy động kiếm trúc tấn công hướng Nam Cung Quyết,
đem những gì vừa rồi Nam Cung Quyết dạy nàng sử dụng vô cùng nhuần
nhuyễn, một chiêu lại nhanh hơn một chiêu, một chiêu lại ngoan độc hơn
một chiêu.
“Mộng Khê, bổn vương cùng nàng có thù oán gì sao?” Bằng không vì
sao nàng nặng tay như vậy, đây là luyện tập, cũng không phải thật sự.
“Là chính chàng nói muốn ta công kích chàng, ta chỉ là đem chàng thành
địch nhân mà thôi, đối với kẻ địch của mình làm sao có thể thủ hạ lưu
tình”.
Chiêu thức của Lạc Mộng Khế mặc dù nhanh, ngoan, chuẩn, nhưng cũng
là cẩn thận, nếu Nam Cung Quyết không cẩn thận, không tránh được sát
chiêu của nàng, nàng cũng có thể kịp thời dừng tay, tuyệt đối không làm
hắn bị thương, sở dĩ chiêu thức của nàng nhanh như vậy, là vì muốn giáo
huấn Nam Cung Quyết một chút: Chàng dám gạt ta, chỉnh ta thê thảm, nếu
không giáo huấn chàng một chút, ta sẽ không phải là Lạc Mộng Khê.