“Nếu thừa tướng không tin, Mộng Khê cùng vương gia có thể để cho
thừa tướng kiểm tra phòng ngủ”. Xem tư thế của Lạc Hoài Văn, nếu không
để cho hắn tận mắt chứng kiến, hắn sẽ không đi.
Nam Cung Quyết muốn ngăn lại, lại bị Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng đè lại
cánh tay, ý bảo hắn không cần lo lắng.
không phải Nam Cung Quyết chột dạ không muốn cho Lạc Hoài Văn
tiến đến điều tra, mà hắn nghĩ có khả năng có người đang muốn hãm hại
hắn, nếu Lạc Thải Vân thật sự bị bắt tới ném đến trong phòng ngủ của hắn,
hắn có miệng nhưng không thể cãi.
Bất quá, nhìn bộ dáng Lạc Mộng Khê tràn đầy tự tin, Nam Cung Quyết
cũng thoáng yên tâm: Mộng Khê làm việc luôn cẩn thận, chẳng lẽ nàng đã
nghĩ ra kế sách đối phó…
“Lạc Thừa tướng, thỉnh”. Được sự cho phép của Nam Cung Quyết và
Lạc Mộng Khê, Nhạc Địch hướng Lạc Hoài Văn làm ra tư thế mời, mấy
người bước nhanh hướng phòng ngủ Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê đi
đến.
Lạc Hoài Văn trong lòng âm thầm cầu nguyện: Thải Vân, ngươi trăm
ngàn lần không được xảy ra chuyện gì…
Cửa phòng Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê khép hờ, Nam Cung
Quyết mâu quang hơi trầm xuống: Có người tiến vào nơi này, trước khi đi,
bổn vương đã đóng cửa cẩn thận, lúc này, nhà hoàn cũng sẽ không tiến đến
nơi này…
Đẩy ra cửa phòng khép hờ, mùi huân hương thản nhiên ập vào mặt, thập
phần dễ ngửi, ánh mắt mọi người đều nhìn phía nội thất, trên giường lớn,
quần áo chăn gấm hỗn độn, nhìn xuyên qua bức rèm che, có thể ẩn ẩn thấy
được trên chăn gấm, là một mái tóc…