Lạc vương gia đúng là không hổ danh, tặng lễ vật quý trọng như vậy,
trăm ngàn lần phải cẩn thận, không thể làm hỏng, nếu không cho dù ngươi
có mười cái mạng cũng không đền được.
Dịch quán đã chuẩn bị để tiếp đón các quốc gia, sân rất lớn, cũng thực xa
hoa, lúc này đã kín người hết chỗ, bởi vì triều đình, giang hồ, cùng với tam
giáo cửu bang đều tập hợp tất cả ở trong này, ngay cả đám người Phương
Mặc, Lam Linh Nhi từng cự tuyệt Hạ Hầu Thần cũng có mặt ở đây.
Trông thấy Nam Cung Quyết, tất cả các đại thần, giang hồ nhân sỹ, nếu
là nhận thức Nam Cung Quyết đều đến đây chào hỏi, đám người Phương
Mặc, Lam Linh Nhi cũng không ngoại lệ, nhưng người rất nhiều, bọn họ
nhất thời không thể đến trước mặt Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê
được.
Đương nhiên, khi hướng Nam Cung Quyết chào hỏi, ánh mắt thỉnh
thoảng lại ngắm nhìn phía Lạc Mộng Khê, bất quá, Lạc Mộng Khê mang
khăn che mặt, bọn họ cái gì cũng nhìn không tới…
Chờ các đại thần đi bớt, đám người Phương Mặc, Lam Linh Nhi đi đến
trước mặt Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê: “Lạc vương gia, Lạc vương
phi”.
“Lần này là Hạ Hầu thái tử nạp sườn phi, các vị không cần đa lễ, cứ thoải
mái đi”. Nam Cung Quyết giống như ứng phó với các đại thần, lễ phép
khách sáo, ánh mắt lơ đãng nhìn khắp nơi: Hôm nay người đến đây quả
không ít, bằng hữu, địch nhân của Hạ Hầu Thần đều được mời tới, hắn thật
sự là thích náo nhiệt hay là có mục đích khác đây.
“Hạ Hầu Thần nạp sườn phi, không nhất thiết phải phô trương lớn như
vậy đi”. Huống chi, nơi này cũng không phải Tây Lương quốc, hắn hô hào
tổ chức lớn như vậy, là cho ai xem.