LẠC VƯƠNG PHI - Trang 1666

“Đường đại phu hắn nói không có việc gì, liền nhất định không có việc

gì, ta sẽ thả chậm động tác”.

một câu cuối cùng, Nam Cung Quyết nói thập phần ái muội, ánh mắt

thâm thúy nhiễm đầy tình dục, muốn hắn ngừng lại động tác, là không có
khả năng.

“Nhưng là…ngô…” Lạc Mộng Khê lời nói cự tuyệt còn chưa kịp thốt ra,

đã bị Nam Cung Quyết gắt gao che lại cái miệng nhỏ nhắn, lời nói chưa ra
khỏi miệng cũng bị Nam Cung Quyết cứ như thế nuốt vào trong bụng.

Nam Cung Quyết một tay ngăn lại Lạc Mộng Khê giãy giụa, một tay rất

nhanh cởi bỏ trói buộc giữa hai người, thân hình nóng bỏng ép chặt trên da
thịt như ngọc của Lạc Mộng Khê, chậm rãi theo nàng cùng nhau đạt tới cao
trào của dục vọng.

Nam Cung Quyết không có nuốt lời, động tác quả nhiên rất nhẹ, nhưng

triền miên qua đi, Lạc Mộng Khê lại cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, toàn thân
mềm nhũn, không có chút khí lực, ở lúc Nam Cung Quyết giúp nàng tắm
rửa, trong lòng nàng vốn đang suy nghĩ biện pháp sửa trị hắn, liền ngủ mất.

Nam Cung Quyết tắm rửa xong, vẻ mặt thoải mái, không hề buồn ngủ,

đem Lạc Mộng Khê ôm vào trong lòng, ngón tay thon dài khẽ vuốt khuôn
mặt bóng loáng, tinh tế, khẽ nhiễm một chút ửng đỏ của Lạc Mộng Khê,
trong lòng hạnh phúc không thể dùng ngôn ngữ diễn tả.

Nâng tay, đem tóc trên trán Mộng Khê vén ra sau tai, khi ngón tay chạm

đến sợi tóc, Nam Cung Quyết bất đắc dĩ lắc đầu: ‘trên biển hoa’, Mộng Khê
lại thích thứ giống y hệt tóc này, ngay cả ngủ cũng vẫn mang ở trên đầu.

Bất quá, ‘trên biển hoa’ này cùng tóc không có gì khác nhau, không nhìn

kĩ, căn bản là nhìn không ra, có thể là Mộng Khê ngủ quên tháo xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.