Đồng thời lúc đang nói, Lạc Mộng Khê chỉ cảm thấy khóe mắt lóe lên
hai thân ảnh Lôi Đình, Lôi Minh rồi chỉ trong nháy mắt đã bay đến trên mặt
hồ, mũi chân chạm nhẹ xuống nước, dưới chân hai người tạo thành những
gợn sóng lăn tăn, thân hình di chuyển tới lôi nhóm Di thái thái còn ở trong
nước phi vào bên trong Lương đình.
Nhóm Di thái thái không biết bơi, các nàng ở trong hồ nước đã rất lâu,
uống vào không ít nước, sau khi bị lôi lên bờ, tất cả đều mềm nhũn té trên
mặt đất, không hề để ý đến hình tượng mở to miệng phun nước ra ngoài.
“Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?” Nhìn nhóm Di thái thái nằm vào
trong đình chật vật không chịu nổi, cùng với đám tử nữ đứng cách đó ko xa
đang bị hắn dọa cho trợn mắt há mồm, Lạc thừa tướng sắc mặt lại càng
thêm âm trầm.
“Là như vậy, các vị di nương đến Tướng phủ bái phỏng nhưng Thừa
tướng, Đại phu nhân, Tam phu nhân đều không ở phủ, cho nên Mộng Khê
tới tiếp đón các vị di nương, Băng Lam trong lúc dâng trà không cẩn thận
bị trượt chân, ấm trà bay ra ngoài, các di nương vì tránh ấm trà không cẩn
thận mà rơi xuống nước!”
Thừa dịp nhóm Di thái thái chưa lo xong thân mình, Lạc Mộng Khê
giành trước kể rõ chân tướng sự tình để tránh các nàng cáo trạng!
“Các di nương rơi vào hồ nước, ngươi chẳng lẽ không biết đi kêu thị vệ
cứu người?” Lạc thừa tướng nhìn về phía Lạc Mộng Khê đáy mắt lệ quang
càng đậm.
“Ta đã cho Băng Lam đi gọi nhưng toàn bộ tướng phủ đến một gã thị vệ
cũng không có!” Lạc Mộng Khê ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, giọng nói
bình tĩnh mang theo sự châm biếm: “Không biết lúc Thừa tướng tiến vào
Tướng phủ có nhìn thấy tên thị vệ nào không?”